Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 738. Cậu thật sự đã đào được một báu vật rồi 1

Tống Sở vẫn tương đối hài lòng với biểu hiện của anh ta.
Tống Sở bày tỏ sự tán thành và khích lệ: “Làm không tệ, em khen thưởng một căn tứ hợp viện cho anh, qua hai ngày nữa sẽ đi đăng ký hộ khẩu.”
Anh hai Tống sửng sốt một chút, sau đó không dám tin nhìn cô: “Em muốn mua một căn tứ hợp viện để khen thưởng cho anh hả?”
“Đã mua rồi, nhìn biểu hiện của anh không tệ nên lập tức khen thưởng cho anh, sau này tiếp tục cố gắng hơn nữa.” Tống Sở vỗ vỗ tượng trưng lên vai anh ta một cái.
Trên mặt anh hai Tông trong nháy mắt toát ra một nụ cười thật tươi: “Em gái, em đối xử với anh thật sự là quá tốt, anh nhất định sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Em chính là người hào phóng nhất trong nhà ông Tống chúng ta, em gái nhà ai cũng không bằng em.” Đây chính là một căn tứ hợp viện, em gái của anh ta nói tặng chính là sẽ tặng, thật là quá phá của rồi.
Có điều là phá của như vậy thì anh ta thích.
Dĩ nhiên, cũng là do anh ta quá tài giỏi, cho nên mới làm cho em gái có thể trực tiếp thưởng nhà cho anh ta.
Càng nghĩ như vậy, anh ta càng cảm thấy mình ưu tú, ánh mắt nhìn về phía mấy anh em khác mang một sự đắc ý.
Mấy người anh cả Tống: “…”
Coi như, bọn họ hay là lúc tối sẽ nói lại cho chú hai một chút, nói rằng em gái cũng tặng cho mỗi người một căn tứ hợp viện, sẽ làm cho sự đắc ý vui mừng của tự bản thân anh ta giảm xuống thôi.
Đi lên phòng ở lầu hai, thời gian Triệu Địa làm thức ăn cũng không sai biệt lắm, bắt đầu dọn thức ăn lên.
Tay nghề của ông ta thì chắc chắn không thể chê được, màu sắc mùi thơm đều đủ, cho dù là nhìn thôi thì nước bọt trong miệng của người ta cũng phải chảy ra.
Người nhà ông Tống cũng ăn tương đối vui vẻ.
Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng tốt, Triệu Địa cũng thật sự rất vui vẻ, ông ta thật ra thì chỉ thích náo nhiệt.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Địa đưa một tờ thực đơn cho Tống Sở và Cố Việt xem rồi nói: “Sau khi tham khảo những trợ giúp của mọi người xong, tên và giá cả của những món ăn này như thế nào?”
Tống Sở nhận lấy, tiến lại gần Cố Việt để cùng nhau xem thử.
Sau khi xem xong, Tống Sở nói: “Không ngờ tên của món ăn được đặt rất hay, chỉ là giá cả của món ăn vẫn còn quá rẻ.”
Anh hai Tống không nhịn được chỉ vào một mâm thức ăn xào đã được ăn xong ở trên bàn rồi nói: “Giá cả của một mâm thức ăn này có thể là hơn mười lần giá cả ở tiệm cơm quốc doanh, cài này mà vẫn còn thấp ư?”
Vào lúc sư phụ của anh ta nói ra cái giá tiền này, anh ta còn sợ hết cả hồn nữa, vậy mà em gái của anh còn chê thấp.
Đám người Tống Hữu Phúc nghe xong cũng rất kinh ngạc: “Cái gì, một mâm thức ăn lại còn gấp mười lần ở tiệm cơm quốc doanh ư?”
Mùi vị này đúng là ngon hơn so với ở tiệm cơm quốc doanh, nhưng sao lại mắc đến vậy chứ?”
Nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn sẽ không thể nào ăn được rồi.
Tống Sở thu hết những sắc mặt của bọn họ vào trong mắt: “Không sai, vẫn còn thấp.”
“Mọi người bây giờ không cần phải là muốn hay không, giá cả lúc này cũng quá cao, các người sẽ không đến ăn ư?” Cô cười hỏi ngược lại bọn họ.
Mọi người đồng loạt gật đầu: “Đúng, mùi vị đúng là rất ngon, nhưng mà nó cũng chỉ là một mâm thức ăn, ở đâu mà lại tốn nhiều tiền như vậy được.”
Tống Sở khẽ cười nói: “Cho nên khách hàng mà khách hàng nhắm đến là đám người tiêu xài nhiều chứ không phải là mọi người.”
“Cái người ta muốn chính là cấp bậc và giá cả, giá càng đắt họ càng muốn đến ăn, đây mới là tượng trưng thay thế cho thân phận và phẩm giá.”
Cô chỉ vào mâm thức ăn kia rồi nói: “Giá tiền của mâm này có thể tăng hơn mười lần nữa, như vậy mới xứng đáng với cấp bậc của nó.”
Người nhà họ Tống: “…” Bọn họ mới vừa rồi còn cảm thấy ông Triệu và chú hai cũng đã đủ xấu xa rồi, không nghĩ đến con gái/ em gái còn hiểm độc hơn.
“Thật sự là sẽ có người đến ăn những món ăn mắc như vậy sao?” Anh cả Tống không nhịn được hỏi.
Nếu như giá cả được quy định cao như thế này, đến lúc đó mà không có người ăn thì phải làm sao?
Tống Sở không trả lời câu hỏi của anh ta, mà là nhìn về phía Hoắc Khải hỏi: “Anh Hoắc, nếu đổi là anh, với cái giá tiền này anh có đến ăn không?”
Hoắc Khải gật đầu không chút do dự: “Sẽ đến, giống như phạm vi của chúng tôi kia, từ rất lâu đã chú trọng hương vị và cấp bậc, nơi này tương đối phù hợp.”
“Mặc dù tôi cũng cảm thấy giá cả có chút thâm độc, nhưng đều ăn chắc chính là phần cấp bậc này.” Anh ta lại bổ sung thêm một câu.
Năm ngoái mới mở cửa ngoại giao, bây giờ đã có không ít người giàu phất lên, thứ mà họ theo đuổi cũng sẽ không phải là ăn no mặc ấm, mà là cấp bậc và thể diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận