Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 283. Đây là điều các người ao ước cũng không được 1

Kế toán và tài vụ đều đã đếm tiền một lần, sau khi xác định là hai mươi ngàn thì đã ký tên, sau đó khóa vào trong két sắt.
Chuyện Tống Sở kiếm được hai mươi ngàn về cho khu nuôi dưỡng rất nhanh đã truyền khắp khu.
Tống Sở không cảm thấy đây là chuyện phải giữ bí mật, dẫu sao tiền mua sắm thiết bị cũng ra từ đây, cho nên để bọn họ tùy ý lan truyền.
Cũng tiện thể để mọi người biết giá trị của kỹ thuật.
Các công nhân của khu nuôi dưỡng có chút không dám tin, nhưng nghe Đường Hữu Hoa và Đưỡng Vĩ đều như vậy, lại không thể không tin.
Còn có người chạy đi hỏi kế toán và tài vụ, sau khi khẳng định thì ai nấy đều kích động không thôi, tiếp tục tuyên truyền ra ngoài.
Lúc các công nhân tan làm về nhà ăn cơm cũng nói một lượt với người trong nhà về tin tức này.
Sau đó cả thôn đều chấn động, Tống Sở cũng quá giỏi rồi đấy.
Không cần bán gà vịt cũng có thể kiếm về hai mươi ngàn, thật khiến người ta khó tin.
Lúc này nhà họ Tống cũng đang ăn cơm, anh tư Tống đang khoe khoang với người trong nhà, cảm giác sau khi anh ta nhìn thấy đống tiền kia hồi hộp thế nào.
“Anh đạp xe cũng nơm nớp lo sợ, nhưng em gái như không phải vác hai mươi ngàn mà là một đống giấy bản, giỏi đấy.” Anh ta bới cơm cho mấy người.
Đường Phụng tự hào: “Nói nhảm, Út Bảo nhà mẹ có thể giống với mấy đứa đần độn các con à?”
Tống Hữu Phúc gật đầu: “Đúng vậy, mấy đứa các con cộng lại cũng không bằng một đầu ngón tay của Út Bảo.”
Anh tư Tống: “…” Khoảng cách lớn như vậy sao?
“Giỏi.” Anh hai Tống dựng thẳng ngón tay cái xong, lại oán giận nhìn Tống Sở một cái: “Em gái, sao em không gọi anh đi xem chuyện này? Đó là hai mươi ngàn, cả đời này của chúng ta cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”
Tống Sở khó chịu: “Anh cũng không phải công nhân của khu nuôi dưỡng, em gọi anh làm gì.”
“Sao tầm mắt anh lại hạn hẹp như vậy chứ, không chỉ là hai mươi ngàn mà thôi, không xem còn có quan hệ gì.” Cô cảm thấy vẫn nên nâng cao tầm mắt người trong nhà.
Ba anh em nhà họ Tống: “…”
Không chỉ là hai mươi ngàn thôi, em gái đã bành trướng đến bước này rồi sao?
“Em gái, đó là hai mươi ngàn, không phải hai trăm, cho dù em không ăn không uống, mỗi tháng tiết kiệm tiền lương, để dành hai mươi năm cũng không có hai mươi ngàn.” Anh hai Tống không nhịn được.
Anh ta chính là tầm mắt hạn hẹp, muốn xem hai mươi ngàn là thế nào, làm sao?
Tống Sở trợn trắng mắt: “Anh chỉ để dành hai mươi năm cũng không có hai mươi ngàn, đầu óc bảo thủ.”
“Em nói cho anh biết, qua vài năm nữa hai mươi ngàn không còn giá trị nữa rồi, cũng không phải khó kiếm được như vậy.”
“Vài năm nữa nhà chúng ta không những chỉ cần kiếm nhiều hơn hai mươi ngàn về, còn phải mua xe hơi, đổi căn nhà lớn.”
Sau này làm thế nào cô cũng muốn mua một chiếc xe để lái.
“Thật sao?” Anh hai Tống trợn to mắt, cảm thấy lòng tự kiêu của em gái có chút lớn.
Những người khác cũng cảm thấy kiểu này sợ là rất khó thực hiện, còn mua xe hơi nữa, đừng đùa với bọn họ, cả phố huyện cũng không có bao nhiêu chiếc.
Tống Sở hất cằm: “Đó còn có thể giả sao?”
“Em chỉ hỏi mọi người, hai mươi ngàn kia không phải chỉ em có à?” Cô hỏi.
Anh hai Tống gật đầu: “Đúng, điểm này quả thật em rất giỏi, nhưng cũng tùy thuộc vào công quỹ trong trại.”
“Em gái, không phải em muốn vài năm nữa trang bị xe hơi cho khu nuôi dưỡng sao?” Ánh mắt anh tư Tống sáng lên hỏi.
Tống Sở lắc đầu: “Vài năm nữa em không còn ở khu nuôi dưỡng nữa, có trang bị xe hơi hay không thì liên quan gì đến em, ý của em là nhà mình phải mua một chiếc xe hơi.”
“Nói thật với mọi người vậy, em nghe được một số tin tức, qua hai năm nữa chính sách sẽ buông lỏng, sau đó tư nhân làm ăn cũng không còn đầu cơ tích trữ nữa.”
“Đến lúc đó còn lo không kiếm được hai mươi ngàn sao? Còn lo không mua nổi xe hơi?” Cô định thu xếp dự phòng trước cho người nhà họ Tống, làm cho bọn họ có kỳ vọng cao hơn với tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận