Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 123. Hiểu lầm chính là nảy sinh như vậy 1

Đợi sau khi thôn dân tụ tập góp vui trở về nhà, người trong nhà bọn họ lại kích động và vây quanh.
Ba người Đường Khánh ôm quần áo trở về, cả nhà vây xem xong, cha mẹ của anh ta căn dặn nhiều lần, bảo anh ta làm cho thật tốt, nhưng đừng bữa đực bữa cái như lúc trước.
Bây giờ cả thôn có rất nhiều người đều nhìn chăm chăm vào công việc của nhà xưởng ép dầu, nếu như bọn họ dám giở trò, người trong nhà sẽ đánh gãy chân bọn họ.
Sau khi hai anh họ của Tống Sở về nhà, hai bác gái và ba mợ đều cười tươi như hoa, quả nhiên làm việc cho Sở Sở là không sai.
Hai người anh họ ngoài có chút ngưỡng mộ ra, hai chị dâu họ cũng có chút hối hận, lúc đầu không nên lôi kéo chồng của mình.
Về sau nếu lại có chuyện này, bọn họ sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo chồng mình đi đăng ký, nhất định không do dự nữa.
Đường Khánh đợi sau khi người đi, Tống Sở đưa cho Cố Việt một bộ khác màu sắc và kiểu dáng.
Cố Việt nhíu mày: “Tôi cũng có?”
Tống Sở cười nói: “Anh là nhân viên kỹ thuật của chúng ta, người khác có, đương nhiên anh cũng có rồi.”
Cô chỉ vào bộ quần áo Cố Việt nhận qua: “Để phân biệt vị trí đặc thù của nhà xưởng ép dầu chúng ta, anh xem, tôi còn đặc biệt đổi cho anh một bộ khác với nhiều người.”
Lúc chọn quần áo, bộ đồ lao động này là cô vô tình thấy được, vốn không thuộc hàng trao đổi, vẫn là cô chủ nhiệm Ngô kiên quyết đổi lấy.
Bất kể là cảm giác dễ chịu của chất vải hay là khuôn mẫu đều tốt hơn, màu xanh lam nhạt cũng khá phù hợp với khí chất và tướng mạo của Cố Việt.
Trong mắt Cố Việt lộ ra chút nụ cười: “Vậy có phải tôi vẫn phải cảm ơn đối đãi đặc biệt của cô không?”
Nếu đối lại là trước đây, anh có thể sẽ nghi ngờ Tống Sở cố ý phân biệt đối xử có ý đồ gì, nhưng bây giờ đã buông bỏ rồi.
Tống Sở giơ tay lên vỗ vai anh: “Học thần Cố, anh chỉ cần biết ý tốt của tôi, chăm chỉ làm ra nhiều đồ chút, chính là lời cảm ơn tốt nhất với tôi rồi.”
“…” Cố Việt dở khóc dở cười, người phụ nữ này thích thuận cọc mà leo.
Hai người cùng nhau đi ra nhà xưởng ép dầu, Tống Sở nói: “Chân anh đã ổn rồi, tôi sẽ không đưa cơm cho anh nữa.”
Cố Việt gật đầu: “Được, bắt đầu từ hôm nay thì không cần đưa nữa, tự tôi nấu.”
Thức ăn nhà Tống Sở rất ngon, nhiều ngày như vậy hầu như bữa nào cũng có thịt, mười đồng cũng không lỗ chút nào.
Nhưng chân anh ổn rồi, không thể cứ bảo Tống Sở đưa cơm nữa, nếu không người trong thôn không biết phải nói thành dạng gì.
Trái lại anh là một người đàn ông không quan trọng những lời bịa đặt vô căn cứ kia, nhưng dù sao Tống Sở vẫn là một cô gái, bị nói nhiều quá không tốt.
Nếu tự anh nấu cơm, cũng có thể nấu nhiều chút cho ông nội bọn họ đưa đi.
“Nếu sau này cô có được thịt, có thể gửi cho tôi một ít không, tôi trả tiền.” Cố Việt cũng không thích thuận theo tính cách của mình.
Tống Sở khẽ cười nói: “Không phải chỉ là chút thịt sao, không thành vấn đề.”
Đi đến chỗ rẽ, hai người tách nhau ra, Cố Việt trở về chỗ thanh niên tri thức.
Hai thanh niên tri thức cũng vào làm việc trong nhà xưởng ép dầu, lúc này đã thay xong quần áo mới, mặc cho những thanh niên tri thức khác xem.
Hai người một nam một nữ, nam là kế toán, nữ là nhân viên chấm điểm.
Những thanh niên tri thức khác thì vay quanh hai người bọn họ nhìn trái nhìn phải, những người trước đây không đăng ký cũng có chút ngưỡng mộ và hối hận.
Thấy Cố Việt ôm quần áo đi vào, nam thanh niên tri thức kia cười nói: “Tiểu Cố, cậu đây cũng là nhà xưởng phát à?”
Anh ta đã là thanh niên tri thức già rồi, rất quan tâm đến những thanh niên tri thức mới đến chưa bao lâu như Cố Việt này.
Cố Việt cười nhạt nói: “Ừ, Tống Sở phát.”
“Ý, quần áo của các anh không giống nhau.” Có một người nói.
Cố Việt nói: “Tôi là nhân viên kỹ thuật ở nhà xưởng, cho nên quần áo được phân biệt.”
“Hóa ra là vậy, màu sắc bộ này của anh đúng là đẹp thật.” Nữ thanh niên tri thức kia nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận