Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 97. Chị nói đùa à 1

Mỗi nhà mỗi hộ cửa một người đi đại biểu, đi lên trước nhận một bao được, có thể chọn một trong ba loại đường.
Nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt của những người tới lấy đường, hôm nay trong thôn còn rộn ràng hơn Tết.
Phát đường xong, Tống Sở lại nhìn mọi người rồi nói: “Mặc dù quả sở dầu trên núi nhiều, nhưng cũng có hạn, ép hai tháng nữa là hết rồi. Vậy nên muốn xưởng éo dầu tiếp tục hoạt động thì chúng ta phải ép loại dầu khác.”
“Vậy nên từ ngày mai, người trong thôn có thể cầm đồ đem đến xưởng ép dầu để đổi dầu hoặc đường, vải. Sau này tôi vẫn sẽ tìm đến các xưởng trên huyện thành để đổi nhiều đồ hơn, chủng loại càng đa dạng hơn.”
Có người tò mò hỏi: “Vậy có thể dùng đồ gì để đổi?”
Tống Sở trả lời: “Nếu các nhà có đậu nành, hạt hướng dương, lạc, ngô, óc chó, vừng, quả ô liu vân vân, đều có thể mang tới để đổi.”
“Trong nhà không có thì cũng có thể đến thôn khác hỏi thăm. Nếu như bọn họ đồng ý thì cũng có thể mang đến xưởng dầu đổi.”
Tuy rằng trên núi còn rất nhiều cây sở dầu, nhưng cũng có hạn thôi, Tống Sở muốn xưởng ép dầu được mở 4 mùa luôn.
Dân làng nghe thấy có thể dùng mấy thứ đó để đổi dầu, không ít người bị cám dỗ.
Về cơ bản thì bây giờ nhà nào cũng có sân, đến lúc đó có thể trồng một hàng hướng dương ở tường biên thì cũng không phí công.
“Vậy đổi thế nào?” Có người hỏi.”
Tống Sở trả lời: “Đổi thế nào thì còn cần phải thương lượng chút đã, đến lúc đó sẽ cho ra một con số, ví dụ như một cân đậu nành có thể đổi được bao nhiêu dầu hoặc đường.”
“Vậy nên chúng tôi còn đang tuyển hai thư ký và một người chuyên ghi công điểm. Học lực trung học cơ sở trở lên, người có khả năng tính sổ sách lát nữa có thể đến tìm đại đội trưởng để báo danh, đãi ngộ tốt.”
Cô là người thích phụ trách tình hình chung thay vì tự mình làm mọi việc, vì vậy bắt buộc phải tiếp tục tuyển người.
Nghe thấy lời này, có người vui mừng có kẻ thất vọng, dẫu sao hiện tại trong thôn không coi trọng giáo dục, học sinh trung học cơ sở không có nhiều.
Tâm trí của thanh niên có học ở chỗ thanh niên tri thức trở nên lung lay, tệ nhất trong số họ là học sinh trung học cơ sở, có một số là học sinh trung học phổ thông.
Một nam thanh niên tri thức thỉnh thoảng có qua lại với Tống Sở không kìm được mà hỏi: “Thanh niên tri thức có thể báo danh không?”
Tống Sở cười nói: “Có thể, chỉ cần cảm thấy bản thân có thể đảm nhận được thì báo danh.”
“Được rồi!” Người thanh niên có có chút kích động gật đầu.
Tống Sở đã dấy lên sự tích cực trong lòng những người trong thôn, xem ra cũng khá đấy, cô vẫy tay nói: “Xong rồi, bây giờ chúng tôi phải đến xưởng ép dầu đã, mong mọi người tránh đường chút.
Hôm nay cả thôn đã thấy được lợi ích, ai nấy đều vui ra mặt mà nhường đường. Tống Sở lái xe kéo đi vào thôi, đi về hướng xưởng ép dầu.
“Đứa có gái nhà họ Tống này có bản lĩnh đấy, không chỉ có thể đổi được nhiều đó như thế, mà còn biết lái xe kéo.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy con gái lái xe kéo.
“Đúng vậy, giờ á Tống Sở còn hơn khối thằng con trai trong thôn này.”
“Chả biết là nhà ai có thể cưới được đứa con gái có bản lĩnh như thế.”
“…” Rất nhiều người khác không tiếp lời.
Có bản lĩnh và cưới về nhà là hai chuyện khác nhau, bọn họ không dám muốn có một đứa con dâu lợi hại như vậy.
Thực ra các đồng chí nam trong thôn cũng không ít người thương nhớ khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sở, nhưng người thực sự dám ra tay thì không có.
Đặc biệt là bây giờ đầu gấu thôn có bản lĩnh như thế, cưới về nhà sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, dường như nếu phản kháng còn bị đánh ý. Nghĩ đến áp lực lớn quá nên là thôi khỏi.
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Đường Phong không khỏi cong môi, nhìn đám người trai tráng trẻ tuổi trong thôn, ánh mắt càng thêm chán ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận