Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 531. Chị sẵn lòng 1

Ở lại nhà năm ngày, Tống Sở lấy thư mà ông Ngụy viết, thu dọn hành lý, cùng Cố Việt, Tống Bình, Cố Cẩn lên đường đi đến tỉnh thành.
“Thật sự công dụng chiếc xe khen thưởng này của anh cũng rất lớn, nếu không thì chúng ta đã còn phải đi chen lấn trên xe buýt rồi.” Tống Sở ngồi ở trên vị trí kế bên tài xế, lười biếng nói.
Đường xá của niên đại này không tốt, mùi trên xe buýt còn rất nồng nữa, cô ngồi một lần là sợ một lần.
Cố Việt cười nói: “Anh là nghĩ ngay đến thuận tiện, cho nên mới phải nộp đơn xin chiếc xe này.”
Quan trọng là lúc ấy Tống Tiểu Sở rất muốn chiếc xe, nên dĩ nhiên là anh muốn làm cho cô hài lòng.
Hai người nói chuyện với nhau, Cố Cẩn tỉnh dậy từ trong vòng tay của Tống Bình.
Tống Sở quay đầu nhìn nó hỏi: “Tiểu Cẩn, lần này chúng ta đã xin phép chuyển con đến lớp năm, có điều là phải thi thử.”
Bấy giờ tiểu học là chế độ năm năm, đến năm bảy mươi chín mới đổi lại là chế độ sáu năm.
Với số tuổi của Cố Cẩn học năm nhất trung học thì còn quá nhỏ, nhưng mà nó cũng đã học xong sách ở giai đoạn tiểu học rồi, cho nên bọn họ lựa chọn lớp năm cho nó.
“Được ạ, đến lúc đó con sẽ đi thi.” Cố Cẩn gật đầu một cái, nó vẫn tương đối tự tin với thành tích của mình.
Tống Bình cười nói: “Tiểu Cẩn của chúng ta rất xuất sắc, thoáng cái đã nhảy nhiều cấp đến như vậy rồi.”
Cố Cẩn tựa vào trên người của cô ấy rồi cười nói: “Cảm ơn dì Bình Bình đã khen ngợi con.”
Từ nông trường chuyển qua cuộc sống của bên này, ngoại trừ chú và dì Sở Sở, thì chính là dì Bình Bình đã dành nhiều thời gian chăm sóc cho nó nhất, hơn nữa còn vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng.
Trước kia nhắc đến cái từ mẹ này, nó nghĩ đến là lập tức lạnh như băng, không có mong đợi một chút nào.
Nhưng trong sách giáo khoa đều nói mẹ là người dịu dàng tử tế, nó cảm thấy dì Bình chính là người như vậy, mới có cảm giác như một người mẹ.
“Đi đến tỉnh thành, Tiểu Cẩn lại phải làm phiền chị Bình giúp đỡ chăm sóc cho nó nhiều hơn nữa.” Cố Việt có chút ngượng ngùng nói.
Lần này anh và Tống Sở đều vào sở nghiên cứu, thỉnh thoảng một khi nghiên cứu đến hạng mục gì, có thể sẽ ở lại phòng thí nghiệm liên tục mấy ngày hoặc nửa tháng.
Vốn dĩ anh muốn tìm một người chăm sóc riêng cho việc ăn uống sinh hoạt thường ngày của Cố tiểu Cẩn, có điều là chị Bình lại chủ động tiếp quản công việc này.
Anh nhìn thấy được chị Bình thật sự rất thích Tiểu Cẩn, có cô ấy chăm sóc cho nó anh cũng yên tâm hơn.
Gia đình bọn họ cũng phải đền đáp tấm lòng này của người ta cho thật chu đáo, tặng món đồ gì cũng không thích hợp, cho nên nếu sau này chị Bình có vấn đề gì, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ.
Tống Bình khẽ cười nói: “Khách sáo như vậy làm gì, vốn dĩ là chị rất thích tiểu Cẩn, hơn nữa có nó bên cạnh, xem như là chị cũng có người bầu bạn ở tỉnh thành.”
“Cậu là người yêu của Sở Sở, đương nhiên cháu của cậu cũng chính là người của nhà họ Tống chúng ta, sau này ngàn vạn lần đừng có khách sáo với chị.” Cô ấy sờ đầu Cố Cẩn rồi nói.
Cố Cẩn cũng tương đối dựa vào cạ vào cánh tay cô ấy một cái nói: “Con cũng vô cùng thích dì Bình Bình, bây giờ dì chăm sóc cho con, sau này con trưởng thành con cũng sẽ chăm sóc cho dì.”
Nếu như dì Bình Bình là mẹ của nó thì tốt rồi.
Trong mắt Tống Bình đều là nét vui tươi, tên tiểu tử này lúc nào cũng làm cho người khác mềm lòng: “Tình cảm kia rất tốt, trước tiên dì cũng phải cảm ơn Tiểu Cẩn trước.”
Tống Sở thấy hai người ở chung tốt như vậy, tự nhiên cũng rất vui mừng nói: “Hai người như vậy thật sự rất là tốt.”
Chị Bình phải đi tỉnh thành làm công việc mới, ban đầu không quen biết ai, hoàn cảnh môi trường cũng xa lạ, một mình cô đơn, có tiểu tử bên cạnh là rất tốt rồi.
Dọc đường đi mấy người cứ vừa nói chuyện vừa cười đùa, thời gian lập tức trôi qua rất nhanh, Tống Sở đổi tay lái giúp cho Cố Việt một đoạn đường, hơn hai giờ chiều đã đến tỉnh thành.
Lần này mấy người vẫn trực tiếp đi vào ở lại nhà khách tốt nhất đó, ngày mai lại đi đến đơn vị của từng người báo cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận