Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 826. Cũng đã chạy tới rồi 1

Sau khi Tống Sở trở lại trường thì tập trung tinh thần vào phòng thí nghiệm, cho đến ba ngày sau, hiệu trưởng Chu đích thân tới phòng thí nghiệm.
Ông ta đến cũng làm các giáo sư chú ý tới, rất nhiều người trong bọn họ còn không thèm ngẩng đầu lên, đặt toàn bộ sự chú ý vào trong thí nghiệm.
Tống Sở phát hiện người tới là hiệu trưởng Chu, ngẩng đầu cười lên tiếng chào hỏi: “Chào hiệu trưởng Chu ạ!”
Hiệu trưởng Chu đi tới cười hỏi: “Tiểu Tống, tiến độ của hai hạng mục thí nghiệm còn lại thế nào rồi?”
Thí nghiệm cải tiến ngô đã hoàn thành, gây trồng được hạt giống cho khoảng ba mẫu ruộng, đã đưa vào ruộng trong núi của anh cả Tống Sở trồng rồi, chỉ chờ khi thu hoạch để xem xét hiệu quả.
Ông ta rất chú ý tới hạng mục phân bón hóa học và chất cải tiến còn lại.
Tống Sở trả lời: “Nghiên cứu chế tạo phân bón hóa học đã gần tới hồi cuối, cuối tháng này hoặc là đầu tháng sau sẽ có thể làm những thí nghiệm cuối cùng, nếu thành công thì có thể mang ra thực địa thí nghiệm được rồi.”
Thí nghiệm thực địa thành công, chắc chắn có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật một cách hiệu quả thì có thể đưa vào sản xuất đại trà.
“Còn chất cải tiến thì gặp chút vấn đề, em phát hiện có một loại nguyên liệu chiếu xuất ra từ dược liệu có hiệu quả tốt hơn, cũng dễ chiết xuất hơn, cho nên lại tiếp tục thay đổi cách điều chế, chắc là cuối tháng sau sẽ có kết quả.”
Trong mắt hiệu trưởng Chu mang theo mấy phần kinh ngạc, nở nụ cười nói: “Tốc độ và hiệu suất của các em thật là nhanh đó!”
Theo như ông ta biết, những nhà máy phân bón hóa học kia nghiên cứu ra được một loại phân bón ít nhất cũng phải trên nửa năm mới được.
Chứ đừng nói là cả chất cải tiến kia cũng có kết quả vào cuối tháng sau, vừa nghĩ tới đã kích động vô cùng rồi.
Tống Sở cười cười: “Cũng bình thường ạ, dẫu sao nền móng trọng giai đoạn đầu cũng được xây dựng tốt, tốc độ này vẫn nằm trong dự trù của em.”
“Hôm nay hiệu trưởng Chu tới là có chuyện gì không ạ?” Cô hỏi.
Hiệu trưởng Chu cười nói: “Thầy cố ý tới tìm em, nói chính xác hơn thì là có người phụ trách của hai công ty dược phẩm tới tìm em.”
“Bọn họ muốn tới tham quan phòng thí nghiệm nơi em làm thí nghiệm, thầy không chắc là em có đồng ý hay không nên không gọi điện thoại, mà là tới hỏi ý em.” Ông ta bổ sung một câu.
Hai người nước ngoài kia có dẫn theo phiên dịch viên, ông ta gọi điện thoại hỏi không tiện.
Tống Sở vừa nghe đã biết là hai người kia, cười nói: “Không sao đâu ạ, bây giờ chúng em làm thí nghiệm cũng mới bước vào giai đoạn cuối, bọn họ vào xem cũng không xem được kết quả gì cả, thầy cứ để cho người dẫn bọn họ tới đi.”
Hiệu trưởng Chu gật đầu: “Được, vậy thầy sẽ đi sắp xếp.”
Rất nhanh, Jacques và Oury lần lượt đi vào cùng với các trợ lý và phiên dịch.
Sau khi nhìn thấy Tống Sở, hai người đều để lộ ra nụ cười tươi rói nhiệt tình chào hỏi.
“Tống yêu thương (cách gọi thân mật của người nước ngoài), chúng ta lại gặp nhau rồi.” Jacques đi tới trước mặt Tống Sở, bắt tay cô dựa theo lễ tiết ở nơi đây: “Đã lâu không gặp như vậy rồi, tôi thật sự rất nhớ cô đó!”
Tống Sở bật cười: “Anh nhớ tôi hay là nhớ những nghiên cứu của tôi thế?”
Jacques nói với vẻ mặt tươi cười: “Ha ha, đương nhiên đều nhớ cả.”
Oury vẫn giữ điệu bộ của người tinh anh, tao nhã bắt tay với Tống Sở một cái: “Tống, đã lâu không gặp, cô lại xinh đẹp hơn rồi!”
Tống Sở khẽ cười nói: “Cảm ơn lời khen!”
Oury nhìn xung quanh, tầm mắt rơi vào dụng cụ thí nghiệm: “Tống, cô đang làm thí nghiệm gì thế? Là cái đã nói trong điện thoại với chúng tôi sao?”
“Quả nhiên không phải là người trong ngành mà, vừa nhìn đã biết dụng cụ trong phòng thí nghiệm này không phải là dược phẩm rồi, chắc hẳn là Tống đang làm những thí nghiệm khác.” Jacques khinh bỉ liếc nhìn Oury một cái.
Con người này thật là đáng ghét, vậy mà cũng có thể nhận được điện thoại của Tống rồi chạy tới thủ đô trong cùng một ngày với anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận