Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 866. Từ chối 1

Khoảng thời gian này, Du Thịnh Huy lại hẹn Tống Sở đi ăn hai lần.
Tống Sở cũng coi như là đã nhìn ra, cái vẻ của tên Du Thịnh Huy này là muốn giết thời gian vào cô, đúng là cạn lời.
Trước khi sắp rời khỏi nước Y, Du Thịnh Huy lại gọi điện thoại đến hẹn Tống Sở đi ăn cơm, cô liền trực tiếp từ chối.
Anh ta hẹn Tống Sở cùng nhau về nước, Tống Sở cũng từ chối.
Ai ngờ rằng lại đụng mặt nhau ở sân bay, Du Thịnh Huy ra vẻ bất ngờ vô cùng.
“Đồng chí Tống, không ngờ rằng chúng ta lại có duyên phận. Nếu đã có thể gặp mặt thì chắc chúng ta bay cùng chuyến rồi.” Anh ta cười nói.
Tống Sở cười như không cười nhìn cô: “Thật sao? Quả thực rất trùng hợp.”
Hôm nay chỉ có một chuyến bay về nước, cô còn lâu mới vào cái trùng hợp của Du Thịnh Huy. Mười phần thì tám chín phần là anh ta biết thời gian bọn cô về nước.
“Giám đốc Du, chúng ta qua kia nói chuyện vài câu nhé?” Tống Sở chỉ vào chỗ trống cách đó không xa.
Du Thịnh Huy gật đầu cười nói: “Được thôi!”
Tống Sở chào thầy một cái rồi đi theo Du Thịnh Huy qua đó.
Cô lười nói chuyện lòng vòng với anh ta mà hỏi thẳng: “Giám đốc Du, gần đây anh cứ lượn lờ quanh tôi là có mục đích gì?”
Du Thịnh Duy không ngờ rằng Tống Sở lại nói trực tiếp như thế, lúc này cũng chẳng che đậy nữa.
Anh ta đút một tay vào túi quần, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Tống Sở nghiêm túc nói: “Đồng chí Tống, tôi muốn theo đuổi cô.”
Tống Sở không biết nói gì, quả nhiên là tên này có ý đó: “Anh phải biết rằng tôi và Cố Việt hiện đang là người yêu của nhau.”
Du Thịnh Huy gật đầu: “Biết chứ, nhưng hai người vẫn chưa kết hôn, vậy có nghĩa là tôi vẫn còn cơ hội đúng không?”
“Tôi thực sự rất ngưỡng mộ đồng chí Tống, cũng đã thích em, vậy nên muốn theo đuổi em, còn mong em có thể cho tôi một cơ hội tranh đấu công bằng.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tống Sở thu lại: “Xin lỗi, tôi sẽ không chơi trò này với giám đốc Du đâu.”
“Không, không phải trò chơi, tôi thực sự đã thích em.” Du Thịnh huy lập tức nói: “Nếu em không tin thì có thể cho tôi một cơ hội, xem biểu hiện và thành ý của tôi là sẽ biết ngay thôi.”
Tống Sở lắc đầu: “Cho dù anh có thực sự thích tôi hay là giả vờ thích tôi thì tôi cũng không có hứng thú để tiếp tục với anh.”
“Tôi rất tôn trọng tình yêu, không thích giữa tôi và Cố Việt có bất kì ai chen chân vào và gây hiểu lầm, càng không muốn mập mờ với người đàn ông khác.”
“Cho anh một cơ hội chính là không tôn trọng Cố Việt, vậy nên anh nên gạt bỏ cái suy nghĩ đó đi.”
“Vốn dĩ giữa chúng ta cũng chẳng có chút tình cảm nào, vậy nên sau này mọi người đừng qua lại nữa là tốt nhất, tôi không muốn Cố Việt hiểu lầm.”
Cô vô cùng nghiêm túc nhìn Du Thịnh Huy nói: “Tôi thích anh ấy, cũng đã khắc sâu anh ấy vào tim, điều này không ai có thể thay đổi.”
“Ngài Will tới rồi, giám đốc Du tạm biệt!” Du Thịnh Huy còn chưa kịp nói câu nào, cô nói xong thì quay người đi về hướng ngài Will vừa tới.
Cô thực sự không để ý Du Thịnh Huy có thích mình hay không. Không kể đến việc anh ta là đối thủ của Cố Việt, thì anh ta cũng chính là một người đàn ông ưu tú không liên quan gì đến Cố Việt, cô sẽ không mập mờ bất kì điều gì với anh ta.
Cho cơ hội là điều không tôn trọng người yêu của mình. Nếu như Cố Việt dám cho những cô gái khác cái thứ gọi là cơ hội thì cô sẽ đánh gãy chân anh.
Đừng làm những điều mà bạn không muốn người ta làm với mình.
Du Thịnh Huy nhìn bóng lưng phóng khoáng, quả quyết đang rời đi của Tống Sở, nụ cười trên mặt dần dần nhạt nhòa, trong lòng có một cảm giác khó nói ra thành lời, thêm cả cảm giác ngưỡng mộ và đố kỵ với Cố Việt.
Nếu là người con gái khác chắc chắn sẽ cho anh ta cơ hội. Cho dù không thực sự phản bội người yêu, có một người đàn ông ưu tú như anh ta vây quanh, bọn họ sẽ rất hưởng thụ cảm giác hơn người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận