Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 636. Thì ra chờ chỗ này 1

Thấy Jacques lộ ra vẻ mặt không thể tin được, nhìn về phía mình như là nhóc đáng thương bộ dáng giống như thông cảm, Tống Sở lại lần nữa dở khóc dở cười.
“Jacques, anh hiểu lầm rồi, ở thủ đô tôi không có phòng thí nghiệm cá nhân, chủ yếu là trước kia tôi làm việc ở một nơi khác, cho nên không cách đưa anh qua đó.”
“Ở thủ đô thầy giáo của tôi có phòng thí nghiệm ở Hoa Đại, hôm nay tôi sẽ nói với ông ấy một tiếng, sau đó ngày mai đưa anh qua đó làm thực nghiệm.”
Jacques nghe cô giải thích, ngượng ngùng cười: “Thì ra là như thế này, tôi còn tưởng rằng chuyên gia lợi hại như cô lại không có phòng thí nghiệm cá nhân, vậy mấy người cũng quá nghèo, hiện tại xem ra là tôi hiểu lầm.”
Tống Sở nghĩ thầm nói kỳ thật anh không hiểu lầm, chúng tôi nghèo thật, chẳng qua trên mặt sẽ không tự mình nói rõ chỗ yếu.
“Qua một thời gian nữa tôi sẽ tới thủ đô định cư, đến lúc đó sẽ xây dựng một cái phòng thí nghiệm tư nhân của mình. Chờ về sau anh lại đến bên này, sẽ không cần lại hẹn trước hoặc là chào hỏi người khác.” Cô cười nói.
Jacques lộ ra một hàm răng trắng tươi cười: “Vậy thật tốt quá.”
“Tôi rất chờ mong đến phòng thí nghiệm cá nhân của cô, có cơ hội chúng ta giao lưu cùng nhau làm thực nghiệm.”
Anh ta nắm tư liệu như báu vật trong tay nói: “Phần tư liệu này, tôi sẽ cầm trước?”
Tống Sở gật đầu: “Không thành vấn đề, vốn dĩ chính là mang cho anh xem.”
Jacques không phải cái loại chuyên gia toàn cơ bắp chỉ biết nghiên cứu dược phẩm sinh học, vừa nghe lời này liền biết hôm nay Tống Sở là hướng về phía anh ta có chuẩn bị mà đến.
Tống Sở cũng không đơn thuần chỉ muốn bán sáng chế đơn giản như vậy, khổ sở người bạn lúc trước không ngừng thuyết phục anh ta đi theo tới Hoa Quốc, thì ra là chờ chỗ này.
Nhưng mà anh ta lại không phản cảm loại chuyện này, ngược lại cảm thấy bản thân được Tống Sở coi trọng, còn rất vui vẻ.
Bên kia Cố Việt và Jonas cũng nói đến không sai biệt lắm, chẳng qua nhằm vào cái kỹ thuật thứ hai, Cố Việt còn đang treo.
“Jonas, cùng đi ăn cơm không?” Cố Việt nhìn thời gian.
Jonas dò hỏi Jacques, gật đầu nói: “Thực vinh hạnh cùng nhau dùng cơm với hai vị.”
“Muốn ăn cơm Tây hay là đồ ăn Trung Quốc?” Cố Việt hỏi.
Từ năm trước mở ra, năm nay thủ đô mở vài tiệm cơm Tây tư nhân, nhà hàng Trung Quốc cũng có một nhà hàng xa hoa riêng tư.
Jonas cùng Jacques thương lượng: “Đồ ăn Trung Quốc đi, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú đối với mỹ thực của mấy người bên này.”
Cố Việt gật đầu: “Được, vậy bây giờ mời đi.”
Hôm nay anh lái tới là một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, vừa vặn có thể ngồi đủ một chiếc xe.
Cố Việt mang theo mọi người xuống lầu từ một bên khác của phòng họp, trực tiếp đến bãi đỗ xe, cũng tránh cho gặp được người ngồi canh dưới lầu.
Xe mới vừa lái đi, liền có người mắt sắc xuyên thấu qua cửa sổ xe, thấy được ba người nước ngoài Jonas, sau đó muốn đuổi theo.
Nhưng mà sau khi Cố Việt phát hiện ra, trực tiếp lái đi.
Loại chuyện ngồi canh này kỳ thật tác dụng không lớn, Jonas là một thương nhân khôn khéo, nếu không lấy ra một ít đồ vật, muốn đả động anh ta không dễ dàng.
Hơn nữa dựa theo đẳng bậc máy móc công ty Jonas, muốn nhập khẩu dây chuyền sản xuất và thiết bị, ở chỗ này ngồi canh xin tới cửa, giá cả có thể hố ra máu, còn tuyệt đối sẽ không có cái loại giảm giá.
Cố Việt làm việc luôn luôn thích sắp xếp trước, cho nên buổi sáng anh liền gọi điện cho nhà hàng đặt phòng.
Nhà hàng đồ Tây bên kia cũng đồng dạng đặt phòng rồi, thời gian vừa đến không tới liền sẽ tự động hủy bỏ.
Không có biện pháp, hiện tại nổi lên mấy nhà hàng đồ Tây, người đi dùng cơm đặc biệt nhiều, tới giờ ăn cơm cao điểm thậm chí còn phải xếp hàng.
Cái nhà hàng riêng tư này ở một tứ hợp viện, cảnh vật bài trí vô cùng lịch sự tao nhã thoải mái, trang hoàng cũng khá thoáng, nhìn qua tương đối có cấp bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận