Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 356. Vậy đi, không được đổi ý 2

Cố Việt vốn định nói gì đó, nhưng sau khi nghe được chữ này, thì đầu tiên là anh có hơi sửng sốt, sau đó thì anh lập tức cảm thấy nở gan nở ruột: “Vậy đi, không được đổi ý.”
Tống Sở đưa tay lên, rồi khẽ cười hỏi: “Anh muốn ngoéo tay không?”
Cố Việt lập tức đưa tay lên và ngoéo tay với cô: “Muốn.”
Hai người họ cũng ngầm không nói, nếu trước khi vào đại học mà vẫn chưa thích người khác, thì họ sẽ là người yêu.
Cố Việt đưa Tống Sở đến trước cửa nhà của một người phụ nữ góa chồng để ở nhờ, sau khi thấy cô đã bước vào cửa, thì lúc này anh mới xoay người, quay về nhà của chú Lý.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài chỉ mới hé một tia ánh sáng, thì Tống Sở đã thức dậy làm vệ sinh và đi ra ngoài.
Cô vừa mở cửa thì đã thấy cách đó không xa có một bóng người đang dựa vào gốc cây, cô liếc mắt một cái là đã lập tức nhận ra người đó là ai.
“Cố học thần, sao anh tới sớm vậy?” Cô đi tới.
Cố Việt mỉm cười, đáp: “Tôi tỉnh sớm nên tới đợi cô trước.”
Thật ra thì tối hôm qua anh đã mất ngủ.
“Vậy thì đi thôi.” Tống Sở gật đầu một cái.
Hai người đi tới cửa nông trường, sau khi nhìn xung quanh một lượt và xác định không có ai, thì lúc này Cố Việt mới lấy đồ mà anh đã mua trước đây ở trong phòng ra.
Đi vào nông trường, cha Cố và anh cả Cố đã đánh thức Cố Cẩn dậy và đang đứng chờ họ.
Dù tối hôm qua không nói, nhưng Cố Việt tới đó sớm, nên bọn họ đã chuẩn bị xa nhau rồi.
Vì để không làm phiền đến giấc ngủ của những người khác, nên hai cha con họ đã kéo Cố Cẩn sang chờ ở cửa gần đó.
“Cha, anh cả.” Cố Việt xách đồ đi vào: “Này là đồ dùng hàng ngày và đồ ăn mà con mua cho hai người, hôm trước con sợ đám người của lão đội trưởng nhìn thấy nên con vẫn luôn cất ở trên xe.”
Hai cha con Cố cầm lấy rồi nói: “Ừ, bọn cha nhận.”
Cố Việt lại lấy ra một cái túi riêng: “Còn đây là áo khoác phao mà Tống Sở đã nhờ của cô ấy may giúp hai người, mặc nó vào mùa đông, có hiệu quả giữ ấm tốt hơn nhiều so với áo bông.”
Cha Cố và anh cả Cố đều cảm thấy sững sờ, tất nhiên là họ không ngờ Tống Sở lại vì bọn họ mà chuẩn bị món quà thực tế như vậy.
Mùa đông ở đây cũng khá lạnh giá, năm ngoái cha Cố còn thấy lạnh đến mức bị ốm.
“Tống, cô thật có lòng, cảm ơn món quà của cô.” Cha Cố nhận lấy chiếc túi.
Anh cả Cố cũng cười: “Đúng vậy, cảm ơn Tống.”
Em trai gặp được một cô gái tốt bụng như Tống Sở đây, thì đúng thật là may mắn, bọn họ cảm thấy vui mừng thay cho anh.
Tống Sở cười: “Chú và anh không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay thôi.”
Sau đó, cô ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt đang nhăn lại, buồn bã khi phải chia ly của Cố Cẩn, cô nói: “Đợi mấy tháng nữa, dì đưa cháu quay về gặp ông nội và cha nhé.”
Lúc này, ánh mắt của Cố Cẩn mới sáng lên: “Có thật không?”
Tống Sở đưa tay lên nhéo má của thằng bé một cái: “Tất nhiên là thật rồi, từ trước tới giờ dì chưa từng gạt ai cả.”
Cha Cố và anh cả Cố đều tỏ ra ngơ ngác.
Cố Việt thấy vậy thì giải thích: “Sang năm huyện của bọn con sẽ tới tham gia hội chợ xuất nhập khẩu ở đây, nên bọn con có thể giành thời gian để đến thăm hai người lần nữa.”
“Được, nếu như có cơ hội thì hai con cứ đưa Cẩn tới.” Cha Cố thật sự không nỡ rời xa cháu trai của mình.
Anh cả Cố ngồi xuống và ôm lấy con trai một cái: “Cẩn, về sau con đi theo chú và dì Sở Sở, con nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời đấy, sau này lớn lên lại tới gặp cha và ông nội.”
Cố Cẩn ôm lấy cổ cha, vừa khóc thút thít vừa nói: “Con, con sẽ ngoan ngoãn, cha và ông nội cũng phải ăn thật nhiều vào để lớn lên đó.”
“Ừ, cha và ông nội sẽ ăn thật nhiều.” Vành mắt của anh cả Cố nhanh chóng đỏ lên, nhưng anh ta cố kìm nước mắt.
Mặc dù đã phải trải qua rất nhiều trắc trở trong cuộc sống, nhưng có một đứa con trai vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện như thằng bé, anh ta cảm thấy rất biết ơn.
Vì con trai, anh ta cũng sẽ cố gắng sống tiếp thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận