Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 243. Anh ta cảm thấy mình đào được báu vật 1

Ở trước kia lúc còn chưa đi tới huyện thành này, Thịnh Thanh Dương cũng không biết rất nhiều thứ, càng chưa tiếp xúc qua.
Trước kia mặc dù anh ta không phải trải qua cuộc sống quần áo lụa là, nhưng lại cũng tương đối tự do tự tại và dễ chịu.
Có điều anh ta vẫn luôn là một người làm việc gì cũng phải đòi hỏi hoàn thành tốt, lại càng không muốn để cho những người ở thủ đô đó nhìn thấy cười nhạo.
Vì vậy sau khi chuyển tới nơi này, anh ta lập tức vứt bỏ đi loại cuộc sống dễ chịu trước kia, tự mình mang người xuống công xã xuống thôn quê, đi đến các công xưởng đê tìm hiểu tình hình.
Hy vọng tìm được một con đường thích hợp để phát triển kinh tế huyện nam, không chỉ vì chính bản thân anh ta, mà cũng hy vọng lần đến đây không vô ích, có thể làm chút việc thực tế.
Nhưng mà nơi này so với thủ đô thì rất là lạc hậu nghèo khó, trong huyện thành không tìm ra được con đường có khả năng phát triển thích hợp.
Trái lại thì anh ta có một vài ý nghĩ, nhưng nếu muốn thực hiện được cũng sẽ phải chịu những trở ngại không nhỏ, vì vậy lúc này mới muốn thử bắt tay làm một chút từ những phương diện khác.
Nghe Hoắc Khải khen Tống Sở xây khu nuôi dưỡng tốt biết bao nề nếp ra sao, anh ta mới nảy ra ý nghĩ đến khảo sát.
Sau khi đi đến vào ngày hôm đó, chẳng những không có gì để cho anh ta thất vọng, mà trái lại làm cho anh ta ngạc nhiên mừng rỡ không thôi, hôm nay lại càng thêm chắc chắn về phần ngạc nhiên mừng rỡ này.
Thật sự không nghĩ đến một thôn như vậy mà lại có thể xây được khu nuôi dưỡng tốt như vậy, phương pháp chăn nuôi khoa học mặc dù vẫn luôn được đề xướng, nhưng bây giờ quá ít người có thể làm được.
Tống Sở khẽ cười nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của anh, chúng tôi còn rất nhiều chỗ cần phải cải thiện, chỉ có thể cố gắng tiến bộ không ngừng thôi.”
“Các vị lãnh đạo, bây giờ cũng đã đi tham quan xong, mời các vị đến phòng họp của chúng tôi nghỉ ngơi thôi.” Cô lại làm ra một tư thế mời.
Thịnh Thanh Dương cười gật đầu đáp: “Được”
Tất cả việc xây dựng khu nuôi dưỡng đều là do Tống Sở lập kế hoạch, vì vậy còn xây một phòng họp có thể chứa đến mấy chục người ngồi.
Còn từ các đồ dùng trong nhà xưởng đổi thành ghế để ngồi làm việc, cho người khác một cảm giác rất chính quy.
Đám người Thịnh Thanh Dương mới vừa ngồi xuống xong, Tống Bình lập tức dẫn người mang trà ngon lên.
Uống mấy ngụm trà, Thịnh Thanh Dương nhìn Tống Sở nói: “Đồng chí Tống, khu nuôi dưỡng này của các cô mở ra rất tốt rất thành công, cô làm rất tốt, vô cùng có giá trị để cho các khu nuôi dưỡng khác tham khảo.”
Tống Sở cười bày tỏ thái độ nói: “Cảm ơn lãnh đạo đã dành sự tán thành cho chúng tôi, khu nuôi dưỡng có thể có được ngày hôm nay thì không thể thiếu những người công nhân của chúng tôi, nếu như có chỗ đáng giá để cho các khu nuôi dưỡng khác tham khảo, chúng tôi cũng sẽ không keo kiệt, sẽ cùng mọi người chia sẻ trao đổi kinh nghiệm nuôi trồng.”
Cô cho đến bây giờ cũng không muốn biến khu nuôi dưỡng thành sản nghiệp độc quyền, sau khi đạt được mục tiêu giúp cả thôn làm giàu ăn no mặc ấm, cô cũng không ngại cùng nhau hỗ trợ giúp những thôn khác, thậm chí còn cả huyện.
Thịnh Thanh Dương rất là bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ đến Tống Sở lại giác ngộ cao như vậy, anh ta còn không chủ động nói ra, cô đã lập tức nói ra ý tưởng của anh ta ngay.
Tiếp xúc với nhiều đồng chí nữ ưu tú như vậy, anh ta cảm thấy Tống Sở là người có sức hút cá nhân nhất, hoài bão rộng lớn nhất.
Bằng không nếu đổi thành ở các vùng khác, trưởng khu của khu nuôi dưỡng chỉ muốn giấu diếm phương pháp, nơi nào sẽ lấy ra chia sẻ trao đổi.
“Đồng chí Tống giác ngộ rất cao, làm cho tôi rất cảm động.”
“Vậy sắp tới tôi sẽ lập tức tổ chức cho người của hai trại nuôi gà lớn khác trong huyện, đi đến tham quan và chia sẻ trao đổi kinh nghiệm, cô thấy có được không?” Sau khi so sánh với khu nuôi dưỡng của Tống Sở bên này, anh ta cảm thấy hai trại nuôi gà lớn khác cần phải cải tiến rất nhiều chỗ.
Tống Sở hào phóng gật đầu: “Không thành vấn đề, cứ nói trước một tiếng là được.”
Thịnh Thanh Dương cười nói: “Tôi thay mặt bọn họ cảm ơn trưởng khu Tống trước vậy.”
“Trưởng khu Tống, cô nói trại nuôi gà như vậy, những thôn khác ở trong huyện còn có thể mở mấy khu nữa không?” Anh ta trưng cầu ý kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận