Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 265. Học thần Cố siêu giỏi 1

Tống Sở cảm thấy Thịnh Thanh Dương cũng là một người tương đối có tham vọng và năng lực, muốn chơi như thế thì cứ chơi lớn một chút.
Chỉ cần có thể sản xuất ra xe đạp điện, là có thể mở một xưởng xe đạp điện ở trong huyện, việc này nhất định có thể tạo ra sản nghiệp sao sáng của huyện, nước ngoài cũng còn chưa có loại kỹ thuật nãy nữa.
Cố Việt bật cười hỏi: “Cô cứ như vậy khẳng định tôi có thể làm ra được à?’
Nụ cười tràn đầy trong mắt Tống Sở: “Tôi tin tưởng vào năng lực và hiệu suất của học thần Cố anh.”
Sau đó còn trừng mắt nhìn anh nói: “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, gần đây anh đều ở đây xem sách và tài liệu về phương diện bình điện và xe đạp điện đấy nhé.”
“Ánh mắt của cô chính xác thật.” Cố Việt cười nói.
Sau khi thiết kế xong máy ép túi đựng chân không, anh cũng gần như có thể nắm trong tay một vài kỹ thuật này, cũng nhớ đến chuyện trước đó Tống Sở bảo anh nghiên cứu bình điện chế tạo xe đạp điện.
Vì vậy anh bắt đầu nghiên cứu ngay, bây giờ đã có rất nhiều manh mối.
“Cho nên tôi cũng không muốn mua xe đạp, chờ xe đạp điện của anh.”
Tống Sở cười tiếp tục nói: “Đến lúc đó bảo huyện phó Thịnh mở xưởng xe đạp điện, tôi cảm thấy có thể làm được.”
Cố Việt nghe thấy cô nói như vậy, trong mắt cũng nhuộm một tầng nụ cười: “Tôi thấy cái này có thể.”
Tống Sở tò mò hỏi: “Anh nghiên cứu thế nào rồi? Anh cảm thấy trong năm nay, có thể tạo ra xe đạp điện không?”
Cô thật sự không thích đi xe đạp lắm, thật sự là giữa huyện thành và trong thôn cách xa, đi một lần vừa đi vừa về phải mất gần bốn tiếng.
Nếu như đổi là xe đạp điện, không tốn sức còn có thể rút ngắn một nửa thời gian.
Dĩ nhiên nếu có thể chạy xe thì tốt hơn, nhưng mà đáng tiếc người bình thường ở niên đại này cũng không mua được xe riêng.
Cố Việt suy nghĩ một chút nói: “Bình điện tôi đã nghiên cứu xong hết rồi, cần làm một ít thí nghiệm để xem thử, sau khi thành công sẽ bảo xưởng bình điện gia công thử.”
“Có điều là chuyện này tìm anh Thịnh hợp tác quả thực tốt hơn, nếu không chỉ đi đến xưởng bình điện đảm nhiệm chế tạo bình điện bên kia chính là một vấn đề.”
“Còn như xe đạp điện của anh, còn phải đi liên lạc với xưởng mô-tơ của tỉnh thành để hỗ trợ làm giúp, thành công rồi sẽ bảo anh Thịnh đi nhờ mấy người nhân viên kỹ thuật để mở ra nhà máy hướng dẫn.” Anh đã có cả toàn bộ ý tưởng.
Huyện thành không có xưởng mô-tơ, xưởng cơ giới căn bản sẽ không chế ra thứ đồ chơi kia.
Tống Sở gật đầu cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, học thần Cố anh đúng thật là một nhân tài, không những chỉ có thể hỗ trợ cung cấp kỹ thuật, mà những phương diện khác cũng có thể nghĩ chu đáo.”
Cố Việt cười nói: “Cô cũng gọi tôi là học thần Cố, dù sao tôi cũng phải không phụ lòng cái danh hiệu này mới được.”
Tống Sở giơ ngón tay cái ra với anh: “Học thần Cố siêu giỏi!”
Mấy người vừa đi vừa tán gẫu, thời gian trôi qua khá nhanh.
Đến huyện thành, Cố Việt đi đến xưởng sắt thép trước, sau khi xem xong tài liệu kiểu mới anh còn phải đi tìm anh họ, Hoắc Khải gọi điện thoại bảo anh có chuyện đi đến một chuyến.
Tống Sở lập tức dẫn theo hai người đi đến xưởng may quần áo.
Gần đây các cô nhiều lần tiếp xúc giao thiệp với xưởng may quần áo bên này, chỉ có điều là toàn tìm chủ nhiệm hậu cần.
Nhưng mà sản xuất quần áo lông này, tìm chủ nhiệm hậu cần thì vô dụng, vì vậy Tống Sở đi đến phòng làm việc của Quách Hà trước.
Thấy Tống Sở đến, Quách Hà còn sửng sốt một chút, cô ta cười đi ra ngoài: “Sở Sở sao các em lại đến đây?”
Trong phòng làm việc còn có những người khác, không phải là nơi để nói chuyện.
Tống Sở kéo cô ta đến hành lang không có người: “Chị Hà, em muốn nhờ chị giúp giới thiệu em với xưởng trưởng của các chị.”
Quách Hà lại sửng sốt một chút: “Em muốn tìm cấp trên của xưởng tụi chị à?”
Tống Sở cũng không giấu giếm nói: “Bên này em làm ra một loại quần áo rất giữ ấm, cho nên muốn tìm xưởng của các chị để hợp tác sản xuất, chuyện này chỉ có xưởng trưởng mới có thể đưa ra quyết định.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận