Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 355. Vậy đi, không được đổi ý 1

Tống Sở nhất thời không kịp phản ứng.
“Ước hẹn quá lâu?”
Cố Việt nhìn cô rồi nói: “Là năm ba mươi tuổi đấy.”
Lúc này, Tống Sở mới nhớ tới việc trước đây cô có chủ động nói nếu tới năm ba mươi tuổi mà hai người vẫn chưa có người thích, vẫn chưa kết hôn, vậy thì hai người sẽ sống cùng nhau.
Cô khẽ cười một tiếng: “Cũng đúng, vào năm ba mươi tuổi thì anh đã là ông cụ già, tôi cũng là bà cụ già rồi.”
Hiện tại ở cái thập niên này, mọi người kết hôn cũng tương đối sớm, hai bên trai gái ở trong thôn chỉ cần trên mười sáu tuổi là có thể kết hôn rồi. Nếu hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, thì chắc chắn sẽ bị xem là rất kỳ lạ, rồi bị người khác bàn tán sau lưng.
Không giống như ở hiện đại, có khá nhiều trai gái lớn tuổi vẫn độc thân.
“Không thì chúng ta rút ngắn một ít thời gian?" Cô nhìn Cố Việt.
Cố Việt cảm thấy lòng bàn tay của anh đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi rồi, hiếm khi anh căng thẳng như lúc này, anh hỏi: “Cô cảm thấy khi nào là tốt?”
Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nói: “Chi bằng đợi đến lúc tốt nghiệp đại học?”
Cố Việt: “...” Còn chưa biết khi nào cô mới có thể lên đại học, nói gì là đợi đến lúc tốt nghiệp đại học, anh cảm thấy vẫn còn rất lâu.
“Chưa tới hai năm nữa là tôi có thể lên đại học rồi.” Tống Sở bổ sung thêm một câu: “Vả lại, bây giờ tôi vẫn chưa trưởng thành.”
Bây giờ cô mới gần mười tám tuổi thôi.
Từ trước đến giờ, Cố Việt vẫn luôn tin vào lời nói của cô, mặc dù anh không biết tại sao cô có thể khẳng định rằng hai năm sau cô sẽ vào đại học.
Anh tính toán một chút, hai năm sau cô vào đại học, tốt nghiệp đại học phải tốn bốn năm, này không phải là anh còn phải đợi hơn sáu năm ư?
Vì vậy anh đã thử hỏi: “Không thì lấy mốc thời gian chúng ta thi vào đại học đi?”
Bảo chờ hơn hai năm, thì anh còn chờ nổi, lúc đó Tống Sở cũng đã gần hai mươi tuổi rồi.
Mặc dù Tống Sở chưa từng yêu đương, nhưng cô cũng không đến mức trong sáng.
Cô thử hỏi anh: “Cố học thần, anh muốn sau khi thi vào đại học sẽ trực tiếp trở thành người yêu của tôi?”
Yêu đương ở cái thập niên này gọi nhau là người yêu, nên cô cũng gọi hợp với thời đó.
Lòng bàn tay của Cố Việt đổ khá nhiều mồ hôi, nhưng anh cũng không hề né tránh, mà nghiêm túc gật đầu một cái: “Đúng, tôi cảm thấy giữa hai chúng ta, bất kể là tam quan, hay là lúc ở bên cạnh nhau thì cũng tương đối ăn ý và thoải mái, tôi cảm thấy chúng ta trở thành người yêu thì sẽ rất hợp.”
Tống Sở nhướng mày nhìn Cố Việt: “Không biết trước đây ai đã nói chỉ muốn có mối quan hệ đồng chí trong sáng với tôi nhỉ.”
Cố Việt dở khóc dở cười: “Đó là với cô của trước kia.”
Tống Sở giật mình: “Cái gì mà với tôi của trước kia?l
“Lúc trước cô theo đuổi tôi, tôi không những không có cảm giác gì với cô, mà còn cảm thấy cô rất phiền.”
Anh suy nghĩ một chút rồi thành thật nói tiếp: “Nhưng sau lần đất đá trôi, tôi lại cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh cô, cũng không có cái cảm giác muốn tránh gặp mặt cô vì phiền nữa, mà ngược lại tôi còn cảm thấy rất vui vẻ.”
“Vậy nên tôi nói tôi không muốn ở bên cạnh em, là em của trước kia mà thôi, còn người trở thành người yêu và ở bên cạnh tôi là em của hiện tại.”
“Tôi cũng không biết tại sao lại có cảm giác muốn xa cách như vậy, nhưng đây là cảm nhận thật sự của tôi.” Anh luôn cảm thấy Tống Sở của trước đây với Tống Sở của bây giờ là hai người khác nhau vậy.
Người khiến anh động tâm chính là Tống Sở.
Tống Sở đã hiểu ý cùng anh, mặc dù trước đây rất ít khi gặp nhau, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khác biệt.
Anh thật sự đã xác định rõ là muốn trở thành người yêu của cô.
Điều này khiến Tống Sở cảm thấy bản thân mình được chấp nhận và trân trọng.
“Được!” Thật ra thì trong khoảng thời gian ở bên nhau này, cô cũng cảm thấy cô và Cố Việt trò chuyện rất hợp nhau, rất thoải mái và vui vẻ, bất luận là về phương diện nào, thì anh cũng là người đàn ông mà cô cảm thấy ăn ý nhất mà cô gặp được ở trong kiếp trước và cả kiếp này.
Vậy cho nhau một cơ hội cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận