Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 737. Rõ ràng là đã tốt rồi 2

“Không cần sửa lại nữa đâu, dì nhìn thấy rất tốt rồi.” Đường Phụng đối với Cố Việt như là cha mẹ vợ nhìn con rể vậy, càng nhìn càng thấy hài lòng: “Tiểu Cố, gần đây thật sự là đã khổ cực cho con rồi.”
Tống Hữu Phúc cũng nói: “Đúng đúng, chúng ta vô cùng hài lòng, tiểu Cố con vất vả rồi.”
Con rể nhà ai lại biết quan tâm được như vậy, cũng chỉ có thể là con rể nhà ông, lúc ông viết thư cũng phải nói qua một chút, ông vô cùng tự hào.”
“Đó cũng là điều người một nhà nên làm thôi ạ.” Cố Việt mỉm cười rồi nói tiếp: “Mọi người đều hài lòng là tốt rồi, dù sao lúc ở nếu có chỗ nào muốn sửa đổi, mọi người cứ việc nói ra, con sẽ đi tìm người đến làm.”
Đường Phụng càng cười tươi cởi mở hơn: “Đúng đúng, chúng ta chính là người một nhà.”
Tiếp theo người nhà họ Tống bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bởi vì sân rất lớn, cộng thêm mới đến thủ đô cũng chưa quen với cuộc sống ở đây, cho nên người nhà họ Tống trước tiên là chuẩn bị sống cùng nhau tại nơi này, sau này nữa sẽ dọn ra bên ngoài ở riêng.
Anh hai Tống và anh tư Tống sau khi nhận được điện thoại, cũng lập tức chạy đến, người nhà ông Tống cũng được sum họp rồi.
Cố Việt không chỉ giúp Tống Sở mua tứ hợp viện, còn giúp chuyển học tịch của ba đứa cháu đến thủ đô, sắp xếp đến học ở trường tiểu học gần đây.
Thu dọn hành lý xong cũng đã mệt mỏi, cho nên cũng không có nấu cơm.
Triệu Địa phân phó cho anh hai Tống, bảo anh ta làm xong cơm tối để cho người nhà họ Tống ăn thử, Tống Sở không có từ chối, dẫn cả nhà đi đến quán ăn mà anh hai Tống đã làm lâu gần đây.
Sở dĩ làm ở đó với thời gian lâu như vậy, cũng là bởi vì Tống sở cho ý kiến, cũng đã vẽ một vẽ thiết kế trang trí thô, bảo anh ta dựa theo đó mà làm.
Sửa sang thành phong cách kiểu Trung Hoa cấp cao tương đối cổ kính, xác định vị trí cũng không phải là một quán ăn bình thường, chính là nhà hàng tư nhân đắt tiền.
Không có bố trí phòng khách, tất cả đều sửa sang thành các gian phòng được ngăn cách ra, có cải tiến đặc biệt cho túi đựng mềm, còn làm các loại hình dáng cái giá, dùng để trưng bày các đồ loại trang sức.
Mọi người vừa đi vào đều lập tức ngẩn ra, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy được nhà ăn cấp bậc thượng hạng trang trí trang nhã như vậy.
Anh hai Tống tiến đến trước mặt Tống Sở cười cười dành công: “Em gái, anh cũng đều dựa theo thiết kế của em và sự phân phó của em để sửa sang lại đó, em thấy có hài lòng không?”
Trước lúc Tống Sở rời đi, có cho anh ta mượn hai chục ngàn đồng, bảo anh ta đầu tiên là tìm cách sửa sang lại cấp bậc của nhà hàng lại, đến lúc đó chắc chắn sẽ không còn lo việc buôn bán làm ăn nữa.
Cấp bậc này tăng cao, giá tiền của thức ăn dĩ nhiên cũng chỉ có thể tăng lên theo.
Rất nhiều người có một loại tâm lý, muốn nhất chính là cấp bậc tăng lên và giá cả phải đắt, như vậy mới có mặt mũi.
Sửa sang thành như vậy, tuyệt đối là nhà hàng số một ở toàn thủ đô, sau khi sửa sang xong Triệu Địa và anh hai Tống đều cảm thấy rất hoàn hảo.
Tống Sở nhìn một vòng nói: “Xem như là tạm được, có điều là đồ trang trí ở nơi này có chút tầm thường, đổi thành đồ sứ Thanh Hóa, nơi này…”
Trên nguyên tắc thì cô vẫn là hài lòng, có điều là một ít chi tiết đồ vật vẫn cần phải thay đổi.
Anh hai Tống lấy ra một quyển sổ nhỏ nghiêm túc ghi chép lại, bây giờ anh ta thật sự rất tin phục em gái nhà mình.
Ngay cả sư phụ của anh ta cũng nói sửa sang thành lịch sự tao nhã như vậy, đặc biệt phù hợp với thẩm mỹ và yêu cầu của những người ở xã hội thượng lưu, nhà hàng của bọn họ nhất định có thể phát triển đi lên.
Tuần trước mấy người bạn của sư phụ tìm đến đây, từng người nhìn qua đều khen ngợi là có đẳng cấp và thoải mái, sau này bọn họ nói chuyện thì phải đến nơi này.
Phải biết là thân phận của những người này cũng đều không đơn giản nữa, tầm mắt cao như vậy cũng khen ngợi không ngớt miệng, có thể tưởng tượng được việc em gái bảo anh ta sửa sang phong cách thiết kế là tốt biết bao nhiêu rồi.
Cho nên ý kiến mà cô nói cũng rất xem trọng.
Tống Sở lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc này của anh ta: “Anh hai, xem ra nhà hàng này anh đã tốn không ít tâm huyết rồi, làm việc cũng ra hình ra dáng như vậy, không giống với việc giở thủ đoạn trộm cắp như trước kia nữa rồi.”
Anh hai Tống ưỡn ngực nói: “Anh chính là anh hai của em mà, làm gì cũng không thể làm cho em mất thể diện được.”
Lại nói trước kia làm ít làm nhiều cũng như vậy, bây giờ tự mình anh ta làm, bản thân lại thích chuyện này, hao tốn nhiều tâm huyết như vậy, dĩ nhiên là muốn làm cho tốt nhất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận