Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 234. Rốt cuộc là bọn họ đã tới cái thôn không bình thường gì đây? 2

“Tóm gọn lại là, chỉ có thể nói rõ ràng phúc lợi của khu nuôi dưỡng chúng tôi đối đãi rất tốt, không liên quan gì đến việc tôi dùng tiền tham ô công quỹ tiền thuế của dân, câu hỏi chất vấn của cậu như vậy rất là vô lý.”
“Vả lại, huyện ủy của các cậu có quy định, nhà khách vào ở khi đi công tác cần phải quy định giá tiền theo cấp bậc, cơm nước trong khi đi công tác cần phải theo tiêu chuẩn cấp bậc, còn nữa không thể phát phúc lợi mua quần áo cho nhân viên sao? Nếu như là có, thì vui lòng lấy văn kiện ra đây rồi nói chuyện.”
Phùng Bình bị Tống Sở gây khó dễ phải á khẩu không trả lời được, huyện ủy quả thật không có quy định như vậy.
Chẳng qua chỉ là bản thân cậu ta cảm thấy Tống Sở các cô đi công tác ăn ở tiêu xài quá cao, lúc này mới nói ra nghi ngờ, ai nghĩ tới miệng của người phụ nữ này lại mạnh mẽ như vậy.
Người đàn ông trung niên cau mày, lạnh lùng nói với Tống Sở: “Chúng tôi đúng là tới kiểm tra các vấn đề của các cô, cô chính là phải phối hợp tốt, cách dùng của các cô như vậy vốn cũng không hợp lý, còn không thể để cho đồng chí của chúng tôi đặt câu hỏi tìm hiểu à?”
Tống Sở cũng cười một cách lạnh lùng nói: “Các người là đồng chí điều tra được huyện ủy phái tới, hy vọng là dùng chứng cứ nói chuyện, không phải mở miệng ngậm miệng là ngờ vực, chẳng lẽ các người cảm thấy chất vấn không hợp lý, tôi thì phải nhận sai sao? Nhưng chuyện này tôi thì không dám.”
“Các người có quyền điều tra, tôi cũng có quyền tiến hành giải thích, nếu các người lại chỉ dựa vào suy đoán ngờ vực của mình mà kết luận, vậy tôi cũng có quyền đi đến cục công án tố cáo các người vu khống, đi huyện ủy tố cáo các người tùy tiện thi hành pháp luật .” Cô mới không sợ bọn họ đâu.
Tống Sở nói với nhân viên kế toán: “Lấy hóa đơn ra đưa cho bọn họ nhìn một chút.”
Nhân viên kế toán lấy hóa đơn đã chuẩn bị xong từ sớm ra, tất cả tiền ăn ở đều ở trong đó.
Đúng thật là giá cả này cao, nhưng cũng có nghĩa là Tống Sở không có nói dối, các cô cũng không báo cáo khống để ăn chặn giữa chừng.
Nhìn hóa đơn của nhà khách tỉnh thành, người đàn ông trung niên kia cũng không biết nói gì cho phải, chủ nhiệm của bọn họ đi tỉnh thành công tác cũng không ở nơi này nổi đâu.
“Các cô đi công tác, cần ở nơi tốt như vậy nữa sao? Các cô đây là chủ nghĩa hưởng thụ.” Ông ta không nhịn được nói.
Tống Sở nhướng mày nói: “Nhà khách mở ra là cho người ở, nếu như căn cứ vào lô-gích này của ông, vậy có phải là những người ở trọ tại nhà khách này đều là những người chủ nghĩa hưởng thụ à?”
“Nếu như ông muốn nghĩ như vậy thì ông có thể viết phong thư báo cáo lên tỉnh ủy tố cáo, nếu tỉnh ủy xác định những người khác là chủ nghĩa hưởng thụ, vậy tôi cũng sẽ nhận, nếu không phải thì các ông là kẻ ngậm máu phun người, tôi sẽ tố cáo các ông tội phỉ báng.”
Người đàn ông trung niên nghẹn họng một cái, mặc dù ông ta chưa từng ở trọ qua nhà khách này, nhưng cũng biết rằng thân phận của những người có thể đi vào cũng sẽ không thấp, làm sao ông ta có thể đi tố cáo nói những người đó là chủ nghĩa hưởng thụ, như thế không phải là đi tìm đường chết sao.
Cô gái nông thôn này sao lại biết ăn nói như vậy, khó đối phó như vậy chứ?
“Tôi không có ý đó, ý của tôi là khu nuôi dưỡng nông thôn của các cô, đi ra ngoài một chút cũng cần ở nhà khách tốt như vậy sao?” Ông ta lập tức thanh minh ngay.
Tống Sở có lý chẳng sợ nói: “Tôi cảm thấy đi công tác rất cực khổ, để cho công nhân của khu nuôi dưỡng chúng tôi ăn ở tốt thì làm sao chứ? Phúc lợi của khu chúng tôi chính là tốt như vậy đó.”
Các công nhân của khu nuôi dưỡng và các người dân trong thôn cũng đều rối rít mở miệng.
“Đúng vậy, Sở Sở của chúng tôi đi công tác khổ cực, nên cần phải ở nơi tốt một chút, khu nuôi dưỡng của chúng tôi cam tâm tình nguyện để cho các cô ấy ở nơi tốt, thế nào?”
“Sở Sở của chúng tôi đi công tác khổ cực như vậy, còn không thể ăn ngon chút sao?”
“Đừng nói là một đêm mười đồng, ở nơi hai mươi ba mươi đồng, Sở Sở của chúng ta muốn ở thì ở ngay, liên quan gì tới các anh chứ?”
“Phúc lợi của khu chúng tôi tốt, nhân viên đi công tác ở nơi tốt một chút thì sao? Các anh đây chính là chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác.”
Các công nhân và người dân trong thôn càng nói càng kích động, hận không được chỉ vào mũi hai người này mắng.
Chung quy một ý là, Sở Sở của bọn họ đến nơi tốt như vậy ăn ngon như vậy, các anh còn muốn làm gì?
Người đàn ông trung niên và Phùng Bình trợn tròn mắt: “…”
Rốt cuộc là bọn họ đã đến một cái thôn gì thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận