Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 509. Cũng không biết có đưa tới cửa hay không nữa 1

Đối diện với những lời tán dương và tốt đẹp không mất tiền mua của mọi người, Tống Sở không hề kiêu ngạo.
Cô cười: "Tuy rằng tôi là người đàm phán chính, nhưng lần này có thể kí được nhiều đơn hàng xuất khẩu như vậy cũng không phải là công lao của một mình tôi, mà là mọi người cùng nhau làm."
"Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi, một tháng này cùng nhau trông giữ gian hàng này. Còn có các vị lãnh đạo huyện, chạy tới chạy lui hai tới hai lần để dành sự quan tâm ủng hộ và khẳng định cho lần tham gia triển lãm này củ chúng ta, có thể thành công hoàn toàn là kết quả từ sự đồng tâm hiệp lực của mọi người."
"Cho nên sau khi quay về, chúng ta phải ăn mừng cho thật lớn." Không phải do cô khiêm tốn, mà thật sự là cô cảm thấy mọi người đều có công.
Cô chỉ phụ trách tổng thể tạo điều kiện và đàm phán, còn sản xuất và những phương diện khác thì cô lại không để tâm tới.
Nghe Tống Sở nói, trong lòng mọi người đều cảm thấy cảm động, thành quả như vậy cũng coi như có một phần của bọn họ, thực sự là ngẫm lại thôi cũng kích động.
Bọn họ ngoại trừ bội phục cô, còn có một loại công nhận phát ra từ tận trong tim, Tống Sở chính là tấm gương và niềm kiêu ngạo mà bọn họ phải học tập.
Thịnh Thanh Dương tiếp lời: "Đúng, sau khi trở về phải ăn mừng cho thật lớn, đến lúc đó ba nhà máy cứ kết hợp lại mở hội đi."
"Ý này hay." Mọi người đều cười đáp lại.
Các tỉnh khác tới được tham gia triển lãm thấy thế, ước ao đố kị không ngớt.
Huyện Nam tuyệt đối là nơi có thu hoạch lớn nhất ở hội chợ triển lãm lần này, sao lại may mắn như vậy chứ?
Mấu chốt là có hai mãnh tướng là Tống Sở và Cố Việt, đặc biệt là Tống Sở, năng lực đàm phán đang nắm trong tay rất mạnh mẽ, sao bọn họ lại không có được vị tướng đắc lực như vậy chứ?
Thật muốn đào góc tường mà, không ít người đều sinh ra ý nghĩ này.
Thực ra đừng nói là những tỉnh tới tham gia triển lãm đều muốn đào góc tường, ngay cả phía ban tổ chức cũng muốn đào nữa.
Sau khi buổi triển lãm kết thúc, Tống Sở nói với Thịnh Thanh Dương: "Phó huyện trưởng Thịnh, tôi và Cố Việt muốn đi tới huyện Lâm một chuyến, cho nên muốn xin nghỉ ngày mai và ngày kia."
Ngày mai chính là ngày bán phá giá, đơn hàng nên đàm phán thì cũng đã xong hết rồi, cô cũng yên lòng ở bên cạnh học thần Cố đi thăm cha và anh cả của anh.
Thịnh Thanh Dương biết hai người muốn đi để làm gì, "Được, bận rộn lâu như vậy rồi, công lao lần này của hai người lớn như vậy, nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày cũng là điều nên làm."
"Chỉ là nếu như nếu như ngày mai còn có thương nhân tới đàm phán thì làm sao bây giờ? Bên này cô có người để nhờ giúp đỡ không?" Anh ta suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
Anh ta đã học được không ít kĩ xảo và kiến thức liên quan tới đàm phán, đáng tiếc ngoại ngữ quá kém, nếu không cũng có xúc động muốn xắn tay áo lên thử.
Tống Sở suy nghĩ một lát: "Tôi đã nói với Hứa Đình, đến lúc đó nếu không ổn thì nhờ anh ta đưa phiên dịch tới hỗ trợ."
"Nếu như có thương nhân tới đàm phán, mọi người không cần dong dài với bọn họ, trực tiếp đưa những bản hợp đồng đã kí được vào hôm nay ra cho bọn họ nhìn, muốn kí thì kí."
Những thương nhân có thực lực mạnh đều đã kí rồi, đám thương nhân cấp trung như mấy người còn có tư cách đòi hỏi sao? Đáp án là không.
Thịnh Thanh Dương nghe cô nói trực tiếp như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, "Ha ha, Sở Sở đúng, tôi nghe lời cô."
Làm khó đám người kia, ngẫm lại cũng đã thấy thoải mái rồi, cũng không biết ngày mai có đưa tới cửa hay không nữa.
Bởi vì hôm nay kí được rất nhiều đơn hàng xuất khẩu, Thịnh Thanh Dương làm chủ mời mọi người tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa thật ngon, mấy nam đồng chí còn có thể uống vài hớp rượu chúc mừng.
Hứa Đình hỗ trợ đi liên lạc để mọi người vào ở trong khách sạn gần quán cơm quốc doanh, còn dự định đặt mấy bàn đồ ăn.
Mọi người vừa ăn vừa uống rượu, gương mặt mang theo lo lắng thất vọng của nửa tháng trước thoáng cái đã mất sạch, vui vẻ cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận