Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 795. Mời Tống Sở 2

Gần đây, Ngưu Nhã Lệ có mua một chiếc xe đạp nữ mới được ra đời, cô ta đã đem nó đi khoe khá nhiều ở trong ký túc xá, mà người ta - Tống Sở đây có xe con mà cũng không nói với ai, quả nhiên là giữa họ có sự chênh lệch lớn.
Tống Sở cười nói: “Có xe thì thuận tiện hơn cho việc em đi học, còn này là xe của người yêu em, gần đây em thường hay phải chạy ra ngoài, nên anh ấy để lại cho em dùng.”
Lâm Lệ Phương cũng không thấy ngưỡng mộ hay ghen tị, sáng nay cô ấy đã nghe Lý Tú Chi nói rằng Tống Sở có một anh người yêu rất giỏi, mặc dù không nói nhiều về anh, nhưng trong lời nói, cô ấy cảm thấy Tống Sở và người ấy rất xứng đôi với nhau.
Cô ấy cười nói: “Em có thể học rồi biết lái xe đã là rất giỏi rồi, nếu đổi lại là chị thì chắc chắn chị cũng không dám học và lái xe như thế đâu.”
Tống Sở là một cô gái xuất sắc như vậy, nam đồng chí cũng phải tài giỏi thì mới xứng với cô.
“Sau này nếu chị có cơ hội đi học, thì từ từ chị cũng dám lái thôi.” Tống Sở biết ở thập niên này có rất ít nữ tài xế, ý thức và quan điểm vẫn còn khá lạc hậu, sau này thì tốt hơn rồi.
Hai người vừa trò chuyện, không bao lâu thì đã đến vùng đồi núi.
Lúc này anh cả Tống đã đứng ở đó rồi, anh cầm giấy bút chuẩn bị ghi lại tình hình của những mảnh ruộng này, sau đó là lên kế hoạch với em gái.
Lúc Tống Sở đưa hai người họ tới, anh cả Tống đã bảo chồng của Lâm Lệ Phương đào đất, và họ còn trò chuyện với nhau về việc làm ruộng và các chủ đề khác.
Anh phát hiện chồng của Lâm Lệ Phương đúng là rất hiểu việc làm ruộng, còn cho heo ăn lúc ở đội, cái này thì lại càng tốt, vì vậy nên anh đã giữ anh ta lại.
Sau đó hai vợ chồng đưa con đi bên kia chơi, Tống Sở và anh cả Tống thì đứng ở đó nói chuyện.
“Anh, hai ngày tới, anh tới xem bãi đất trống ở gần đó, xem ở đâu thích hợp để xây xưởng nuôi dưỡng, sau khi xác nhận em sẽ liên hệ cho người tới sửa.”
“Cũng thuận tiện sửa lại ký túc xá của công nhân và căn tin nơi mọi người ăn cơm.” Tất cả đều được bao ăn bao ở, đây cũng là một phúc lợi khá hấp dẫn đối với người khác.
Lúc trước anh cả Tống từng là chủ nhiệm của khu nuôi dưỡng ở trong thôn, cho nên bây giờ anh làm việc gì cũng có trình tự quy tắc và kinh nghiệm.
“Được, hai ngày tới để anh đi xem.”
“Nhưng đợi đến khi ký túc xá được tu sửa xong, ít nhất cũng phải maa5s hai ba tháng hoặc là lâu hơn, bên Tiểu Trương phải làm sao đây?”
Tiểu Trương chính là chồng của Lâm Lệ Phương.
Tống Sở suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên là thuê cho anh ta một căn phòng ở trong thôn gần đây, để anh ta và công nhân mới được tuyển vào đó ở trước, sau đó thì mời người nấu cơm riêng cho bọn họ ăn, đợi sau khi ký túc xá được sửa xong rồi thì cho họ dọn vào.”
Anh cả Tống gật đầu một cái: “Được, vậy thì cũng tiện cho bọn họ làm việc.”
Đợi hai vợ chồng Lâm Lệ Phương đi tới, anh cả Tống lập tức nói với chồng của cô ấy về chuyện này, đối phương đã nhanh chóng bày tỏ việc đó không thành vấn đề.
Anh ta có nghe người đồng quê nói, nếu đi làm ở công trường thì một tháng nhận hai mươi đồng, mà còn bị mệt gần chết.
Có thể tìm được một công việc phù hợp với sở trường của bản thân, tiền lương và đãi ngộ còn tốt như vậy, lại còn là nhờ quan hệ của vợ, anh ta cũng rất hài lòng bà vui mừng.
Chồng của Lâm Lệ Phương không rời đi với bọn cô, mà là theo anh cả Tống đi tìm nhà, anh ta tiếc khi cứ phải ở nhà khách, muốn mau mau dọn tới chỗ này, sau đó là đi làm việc.
Tống Sở và Lâm Lệ Phương thì trở về trường.
Buổi chiều trong lớp hoàn, Tống Sở vừa bước ra tòa nhà dạy học thì lập tức bị hai người gọi lại.
Một trong số đó là là một bạn học nam đã từng tiếp xúc với cô từ hồi mới vào trường, còn người đàn ông còn lại thì cô chưa từng gặp qua, anh ta chừng hai mươi tuổi, nhìn qua thì có lối ăn mặc theo phong cách tây.
“Chào bạn học Tống, không biết cậu còn nhớ tôi không?" Bạn học nam lớn tuổi hơn một chút cười hỏi.
Tống Sở mỉm cười và gật đầu: “Tôi nhớ, lúc báo danh, học trưởng Bành đã tiếp đón tôi, hai người có chuyện gì sao?”
Bành Kiến Quốc cười nói: “Bạn học Tống, tôi chủ tịch cử hội học sinh, còn người này là bộ trưởng bộ quan hệ đối ngoại của hội học sinh, chúng tôi muốn mời cậu gia nhập vào hội học sinh của trường."
Sở dĩ bọn họ tới tìm Tống Sở, một là vì cô là Trạng nguyên của cả nước, hoàn toàn có tư cách gia nhập vào hội học sinh, thứ hai là hiệu trưởng Chu tiến cử bọn họ tới, nói rằng Tống Sở rất thích hợp với bộ quan hệ đối ngoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận