Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 297. Nghĩ sai 1

Tống Sở thấy hai người nhiệt tình như vậy, thì cũng chỉ mỉm cười và ngồi xuống, cô cầm lấy một viên kẹo đường cứng ăn.
Bây giờ người ngồi ở giường nằm cũng tương đối ít, mà toa của Bàng Xuân thì chỉ có hai bà cháu bà ấy.
Bàng Xuân nhìn Tống Sở với ánh mắt tràn ngập nụ cười: “Tống, dì với cháu mới gặp nhau mà như là đã quen biết từ lâu rồi vậy, dì càng ngày càng thích cháu rồi đấy.”
Một cô gái trẻ xinh đẹp, có khí tình tốt bụng, lại hiền lành như cô thì đây là lần đầu tiên bà ấy gặp.
“Dì Bàng, cháu cũng cảm thấy trông dì rất đỗi quen thuộc.” Tống Sở cảm nhận được đối phương thật sự thích cô.
Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, Hứa Doanh ngồi cạnh cũng gia nhập vào.
Rất nhanh, danh tính của hai người cũng lộ ra.
Bàng Xuân đang đưa cô cháu gái về nhà người thân, con trai của bà ấy là một cán bộ của tỉnh Quảng Đông, hơn nữa còn chịu trách nhiệm về mảng đối ngoại.
Tống Sở cũng xác nhận thân phận của cô là trưởng khu của khu nuôi dưỡng.
Quả nhiên là Bàng Xuân đã không ngừng khen ngợi cô có bản lĩnh.
Bà ấy lập tức muốn giúp Tống Sở làm một chút chuyện để báo đáp ân tình trước đó: “Lần này các cháu tới là muốn tìm kỹ thuật chế biến đồ ăn chín à, đừng lo, để dì bảo con trai dì dò hỏi thử giúp các cháu.”
“Được ạ, đây cũng là lần đầu tiên chúng cháu đến đây, nên cũng không quen với nhiều thứ, nếu có sự hỗ trợ của con trai dì, thì chúng cháu cũng không cần phải di chuyển loạn mà chẳng biết gì cả.” Tống Sở cũng không từ chối ý tốt của bà ấy.
Cô cũng nhận ra là bà lão đang muốn tìm cơ hội để báo đáp ân tình.
Vì để đối phương không nhớ mãi chuyện đó, nên cô đã đồng ý, dù sao thì việc giúp tìm kỹ thuật cũng không phải là việc gì khó.
Máy ép túi chân không thì đang được chế tạo, nhưng chuyến đi lần này, quả thật cô cũng định tới khảo sát để xem thử có những kỹ thuật nấu đồ ăn chín nào khác để cô có thể học hỏi không.
Bàng Xuân nghe Tống Sở nói như vậy thì nụ cười của bà ấy càng trở nên sâu sắc: “Đúng, nếu mà các cháu không quen với cuộc sống ở đây thì rất dễ bị lừa đấy.”
“Sở Sở, tôi có thể đưa các cô đi dạo xung quanh một chút.” Hứa Doanh cảm thấy dễ trò chuyện với Tống Sở, cộng thêm sự cảm kích từ trước đó, nên cô ấy rất muốn kết bạn với cô.
Tống Sở cười gật đầu: “Được, đến lúc đó nhờ cô chỉ đường cho chúng tôi.”
Đi ra khỏi nhà, càng nhiều bạn bè thì càng nhiều sự giúp đỡ.
Ngày hôm sau, cuối cùng xe lửa cũng đã tới trạm cuối.
Bàng Xuân kéo Tống Sở cùng xuống xe, còn đám người anh tư Tống thì xách hành lý giúp bọn cô.
Vừa ra khỏi cửa trạm, đã thấy một người đàn ông trung niên dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi bước tới.
“Mẹ, mẹ mệt không.” Hứa Vệ nhìn Bàng Xuân rồi mở miệng hỏi.
Bàng Xuân trả lời: “Sao mà không mệt cho được, mẹ suýt chút nữa là chết rồi đấy.”
Khuôn mặt của Hứa Vệ lập tức biến sắc: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ, mẹ đừng dọa con!”
“Đúng vậy, bà nội, bà sao thế?” Người đứng bên cạnh là Hứa Đình cũng hỏi han bà ấy với vẻ mặt đầy lo lắng.
Bàng Xuân cười, kể lại: “Lúc trước, trong khi ăn cơm, không may mẹ đã bị mắc một chiếc xương gà ở trong cổ họng, suýt chút nữa là không thể lấy ra được, cũng may mà có Tống tới giúp mẹ lấy xương ra.”
Sau đó, bà ấy giới thiệu cô với hai người họ: “Đây chính là ân nhân cứu mạng của mẹ, Tống Sở.”
“Đây là con trai của dì, tên Hứa Vệ, còn đây là cháu của dì, Hứa Đình.” Bà ấy giới thiệu hai người họ với Tống Sở.
Hai cha con Hứa Vệ cũng không ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy, sau khi cảm thấy khiếp sợ thì họ cũng thở phào nhẹ nhõm, mẹ của ông ấy, bà nội của anh ta không sao là tốt rồi.
“Đồng chí Tống, lần này rất cảm ơn cô đã cứu mẹ của tôi.” Hứa Vệ nhìn Tống Sở với vẻ mặt đầy cảm kích.
Tống Sở cười: “Đồng chí Hứa không cần khách khí, chẳng qua tôi chỉ nhấc tay lên mà thôi.”
“Dì Bàng, dì đoàn tụ cùng với đồng chí Hứa nhé, chúng cháu rời đi trước đây.” Cô nói với bà ấy.
Bàng Xuân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải mọi người muốn đi tới nhà khách sao? Để dì bảo cháu dì đưa mọi người đi, ở đây xa lạ nên đi tìm cũng khó đấy.”
Hứa Đình cũng rất biết ơn vì Tống Sở đã cứu bà nội của anh ta: “Mọi người muốn nghỉ ngơi ở đâu? Để tôi đưa mọi người đi.”
Tống Sở cũng không biết gì nhiều về tỉnh Quảng Đông của hiện tại: “Ở trung tâm thành phố có nhà khách nào có điều kiện tương đối tốt không?”
Hứa Đình có hơi sững sờ, hiển nhiên là anh ta không ngờ cô yêu cầu tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận