Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 780. Miệng quả là quá cay độc rồi 1

Tống Sở nghe xong lời của hai người, không những sắc mặt không đổi, trái lại còn lộ ra như cười mà không phải cười.
“Bà chính là mẹ của Cố Việt?” Cô sẽ không gọi người phụ nữ là dì gì cả, không xứng.
Quý Mai Nhã hiển nhiên không ngờ Tống Sở sẽ có phản ứng này, nhưng vẫn mặt nở nụ cười gật đầu: “Đúng, cô quen biết Cố Việt?”
“Nhưng hai người đều là Trạng Nguyên kỳ thi đại học, quen biết con trai tôi cũng là bình thường.” Bà ta lại cố tình nói thêm một câu.
Tống Sở cười nhạo một tiếng: “Bà bác này, người ngay không làm chuyện mờ ám, vừa nãy các người diễn kịch cũng diễn quá giả rồi.”
“Hà tất vòng một vòng lớn như vậy, lấy vợ chưa cưới gì ra gây chia rẽ mối quan hệ của tôi và Cố Việt, không bằng bà tìm tôi nói thẳng, bảo tôi rời khỏi Cố Việt, còn chân thành một chút.”
Cô trực tiếp không nể mặt vạch trần mục đích của đối phương.
Đối phương muốn chơi âm mưu, còn phải xem cô có đồng ý hay không, người như cô không thích vòng vo, chỉ thích rõ ràng.
Sắc mặt Quý Mai Nhã hơi thay đổi, chân mày cũng nhăn lại: “Tôi không biết cô đang nói gì? Cô và con trai tôi lại có quan hệ gì?”
Một bộ dạng như thật sự không biết chuyện Tống Sở và Cố Việt đang là người yêu.
Bà ta thật sự không ngờ Tống Sở lại nhìn ra, hơn nữa lại trực tiếp vạch trần, không phải là tức giận đi tìm Cố Việt lén hỏi rồi cãi nhau sao?
Điều này hoàn toàn không giống trong dự liệu của bà ta, hơn nữa bởi vì bà ta rất không vui với cách Tống Sở gọi bà ta là “Bà bác”, quả nhiên là dưới quê lên, không có chút lễ phép nào.
“Tôi mới là vợ chưa cưới của Cố Việt được nhà họ Cố tán thành, bà thật sự không biết?”
Cô đặt sách trong tay xuống, một tay chống cằm, uể oải nói: “Đừng diễn nữa, hôm nay bà đến như vậy, không phải muốn nói với tôi, Cố Việt ở sau lưng người yêu như tôi, còn có một vợ chưa cưới, mà còn nhận được sự ủng hộ của người gọi là mẹ như bà.”
“Ganh ghét tôi xong, còn muốn đâm một cái gai vào tim tôi, sau đó đi tìm Cố Việt gây sự, đến lúc đó làm anh ấy hết nhẫn nại, cũng sẽ chia tay.”
“Bà thật sự cảm thấy tôi là con ngốc sao?” Cô chỉ chính mình hỏi.
Đột nhiên Quý Mai Nhã không biết phải nói gì, lần đầu bà ta gặp phải người phụ nữ không hành động theo sắp xếp, quan trọng là đối phương lại có thể nhìn ra.
Bà ta xám mặt, cũng không còn giả vờ nữa: “Với tôi, vợ chưa cưới của con trai Cố Việt tôi chỉ có một, đó chính là Lư Uyển Anh.”
Ý chính là bà ta căn bản không thể thừa nhận sự tồn tại của Tống Sở, nếu bị lộ rồi, bà ta cũng không diễn nữa.
Tống Sở cau mày: “Đột nhiên bà kiếm ra vợ chưa cưới cho Cố Việt, Cố Việt biết không? Anh ấy đồng ý rồi sao?”
Chủ đề câu chuyện tiếp theo vừa chuyển, đã vả nhẹ vào miệng mình: “Ai da, xem trí nhớ này của côi, Cố Việt nhà tôi không nhận người mẹ này như bà, sao có thể biết và đồng ý, xém chút tôi quên mất chuyện này.”
Lời này lập tức đâm vào chỗ đau của Quý Mai Nhã: “Sao cô có thể không có giáo dục và lễ phép như vậy, bất luận thế nào tôi cũng là mẹ của Cố Việt, cô cư xử với trưởng bối vậy sao?”
Nụ cười trên mặt Tống Sở thu lại vài phần, lạnh lùng nói: “Bà cũng xứng làm trưởng bối?”
“Tôi chỉ có lễ phép với trưởng bối đáng được tôi tôn trọng, còn như trưởng bối hư hỏng như bà, vẫn là thôi đi.” Cô lại bĩu môi.
Quý Mai Nhã vẫn là lần đầu bị người ta nói như vậy, mấu chốt còn là người bà ta vô cùng không thích và không tán thành, trực tiếp bị tức chết rồi.
Lư Uyển Anh cũng không ngờ Tống Sở lại nhìn thấu mục đích của bọn họ, còn không hề kiêng nể mà vạch trần, lại to gan nói năng không lễ độ với mẹ Cố Việt.
Trong lòng cô ta nghĩ người phụ nữ này quả nhiên là dưới quê lên, không có chút tâm tư gì, kiểu này không phải hoàn toàn mạo phạm mẹ của Cố Việt à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận