Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 197. Thôn Hạ Bá không hề nói chơi 1

Hiển nhiên là Tống Bình phát hiện ra ánh mắt của mẹ chồng, nếu là trước đây thì cô ấy sẽ để ý, vì cô ấy muốn cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với bà ta, nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.
Lúc mới được gả vào nhà họ Lý, quan hệ giữa hai người được duy trì ở mức không tệ lắm, nhưng đợi hơn ba năm mà cô ấy vẫn chưa mang thai, thế nên bà ta đã bắt đầu gây đủ thứ chuyện từ đầu năm.
Mẹ Lý thấy cô con dâu đã từng rất ngoan ngoãn, giờ đây lại bày ra vẻ mặt thờ ơ không quan tâm, lại nghĩ tới việc con trai bà ta đang bị bắt, thì bà ta không kìm được cơn giận nữa.
“Tống Bình, cô được gả vào gia đình của chúng tôi, chúng tôi cũng không đối xử hà khắc với cô, cô nhất định phải đối xử với chồng của cô như vậy sao?”
Tống Bình cũng không phải là người yếu đuối, trước đây vì bà ta là mẹ chồng nên cô ấy mới nhẫn nhịn.
Giọng điệu của cô ấy vẫn dịu dàng như thường, nhưng lại có thêm một sự kiên định và cứng rắn.
“Không đối xử hà khắc với tôi? Vậy vết thương ở trên mặt và trên tay tôi là ở đâu ra? Đây không phải lần đầu tiên Lý Đông đánh tôi, mấy người có thể nói lời trái với lương tâm, tôi thì không muốn nhịn thêm nữa.”
“Cô!” Mẹ Lý nghẹn họng.
Nói về việc con trai vừa uống rượu say một cái là đánh vợ, bà ta có hơi chột dạ.
“Có nói thế nào đi nữa, hai người cũng là vợ chồng, không thể gây ầm ĩ một cách khó coi như vậy.” Người phụ nữ đứng bên cạnh mẹ Lý lên tiếng.
Một người đàn ông khác gần năm mươi tuổi bước tới và mở miệng nói: “Đúng vậy, chuyện trước đây đúng là lỗi của Lý Đông, nhưng dù sao thì cả hai cũng là vợ chồng với nhau, cần gì phải làm thành ra như vậy, chi bằng chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút đi?”
Nghe tới đây, trên mặt của Tống Bình lộ ra vẻ trào phúng: “Đại đội trưởng, mọi người đang không nhìn từ góc độ của người khác đấy, nếu như chuyện hôm nay xảy ra với con gái của mấy người, người bị đánh, bị ức hiếp là con gái của mấy người thì mấy người có còn nói ra được lời như vậy không?”
“Cô!” Đội trưởng Lý lộ ra vẻ tức giận, sao cái cô Tống Bình này lại không biết điều như vậy chứ.
Giữa ông ta và kế toán viên có mối quan hệ mật thiết, lần này đối phương nhờ ông ta giúp đưa Lý Đông về, cộng thêm việc không mong chuyện mà Lý Đông làm bị lộ ra, vì liên quan đến việc khiến cho thôn Thượng Bá bị mất thể diện, nên ông ta mới lập tức cùng vợ mình đi tới đó với mẹ Lý.
Nhưng ông ta thật sự không ngờ Tống Bình lại hung hăng như vậy, nhìn dáng vẻ này của cô ấy, việc muốn bồi thường e là có chút khó khăn.
“Tống Bình, xem như cô muốn li dị với Lý Đông, nhưng mà làm lớn chuyện cũng không có lợi gì cho cô, thậm chí là còn gây ảnh hưởng tới danh dự của cô, cô có muốn tái hôn cũng khó, chi bằng chúng ta mỗi người lùi lại một bước, cô thấy có được không?” Ông ta hạ giọng xuống.
Tống Bình cũng không bị điều này làm tác động tới: “Tôi không tính tái hôn, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này.”
“Nếu như không nhờ người nhà mẹ đẻ của tôi chạy đến kịp thời, nói không chừng tôi đã chết ở trong cái nhà họ Lý đó rồi, dựa vào đâu mà tôi còn phải thỏa hiệp, nhịn nhục chứ?”
Cô ấy nói một cách kiên định: “Đại đội trưởng, ông không cần nói nữa, vừa nãy tôi đã ghi hết lời khai ra rồi, sẽ không có chuyện thay đổi.”
“Cô, cô có nghĩ tới hậu quả của việc làm này không? Nếu cô làm như vậy thì sẽ gây mất lòng với toàn bộ người dân ở trong thôn Thượng Bá của chúng tôi đấy.” Đội trưởng Lý thấy cô ấy không chịu nghe lời, thì ông ta không nhịn được mà lên tiếng uy hiếp.
Từ xưa đến nay, ở thôn Thượng bá, ông ta luôn có tình nói cái gì thì chính là cái đó, mà ông ta cũng đã nuôi dưỡng nó thành phong cách làm việc lấy mình làm chủ, nên lúc bị từ chối thì ông ta cảm thấy rất khó chịu.
Tống Sở đứng ở bên cạnh Tống Bình, nghe đến đây, cô tỏ ra không vui mà nhìn về phía đội trưởng Lý: “Ông đây là đang có hành động uy hiếp chúng tôi? Chuyện giữa chị tôi và Lý Đông thì có liên quan gì đến người dân ở thôn Thượng Bá chứ? Làm gì có việc làm mích lòng người khác?”
Đội trưởng Lý không nhịn được mà nói với Tống Sở: “Chuyện ở thôn Thượng Bá bọn tôi, không tới lượt cô quan tâm.”
Tống Sở híp mắt, cả người cô toát ra vẻ lạnh lùng: “Chuyện của chị tôi lại càng không tới lượt ông để ý tới, ông là cái thá gì. Chỉ là một đại đội trưởng ở thôn Thượng Bá mà thôi, chẳng lẽ ông còn muốn cái tay che trời? Sao ông không quay về tự ngắm mình trong gương, xem mình có xứng không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận