Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 746. Là người dễ ở chung nhất 1

Tống Sở cũng một từ chối, tùy ý để các cô ấy nhận lấy hành lý từ tay mình.
"Tôi là Tống Sở, mọi người thì sao?" Cô chủ động cười hỏi.
Hai người nghe thấy tên của cô thì đều cảm thấy kinh ngạc.
"A, chẳng phải cô là Tống Sở một trong những trạng nguyên trong kì thi đại học toàn quốc đó sao?" Người phụ nữ trưởng thành mở miệng hỏi.
Tống Sở cười nói: "Chính là tôi đây."
Xem ra lần cô thi được trạng nguyên này đã khiến rất nhiều người nhớ tên.
Vẻ kinh ngạc trong mắt người phụ nữ trưởng thành càng đậm hơn, "Thật không ngờ cô lại đến Nông Đại, tôi còn tưởng rằng cô sẽ chọn Hoa Đại, Kinh Đại các thứ chứ."
Tuy rằng Nông Đại ở thủ đô cũng là trường đại học trọng điểm, nhưng so với các trường đại học trọng điểm có tính toàn diện khác, danh tiếng vân vân đều kém hơn không ít.
Hơn nữa dựa vào thành tích thi đại học của Tống Sở, hoàn toàn có thể lựa chọn trường đại học hàng đầu, ai mà nghĩ tới cô lại chọn Nông Đại.
Cũng bởi vì vậy mà khi nghe thấy tên của đối phương, bọn họ mới kinh ngạc như vậy.
"Đúng rồi, chị là Lý Tú Chi." Cô ấy bổ sung.
Cô gái ngại ngùng kia cũng lộ vẻ kinh ngạc, tò mò đánh giá Tống Sở, cười nói: "Tôi là Lâm Lệ Phương, rất hân hạnh được gặp cô."
Không nghĩ tới trạng nguyên kỳ thi đại học lại có thể ở chung kí túc xá với các cô, mấu chốt là còn trẻ đẹp như vậy.
"Cũng rất hân hạnh gặp mọi người." Tống Sở vừa nói chuyện, vừa hành lý ra.
Vốn là muốn đi lấy nước để lau rửa giường, nhưng nhìn thấy bên trên đã khá sạch sẽ rồi.
"Có người giúp tôi lau giường rồi sao?" Cô hỏi.
Lâm Lệ Phương có chút ngượng ngùng cười nói: "Hai ngày trước tới đây tôi thấy giường của chúng ta đều rất bụi, cho nên mới lau."
"Thì ra là cô lau giúp tôi, cảm ơn nhé!" Tống Sở cũng không đi lấy nước nữa mà trực tiếp trải giường chiếu.
Lâm Lệ Phương khoát khoát tay, "Đều là bạn học, không cần khách khí."
"Tống Sở, em cũng học ngành sinh vật học sao?" Lý Tú Chi vừa giúp cô lấy đồ đạc vừa hỏi.
Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, cho nên em ghi danh Nông Đại chính là vì cảm thấy có hứng thú với ngành sinh vật học."
"Hai người chắc cũng học chuyên ngành này nhỉ?" Cô hỏi.
Lý Tú Chi trả lời: "Chị ghi danh vào một ngành khác, nhưng điểm số hơi thấp, cho nên bị điều chỉnh tới chuyên ngành này."
"Còn tôi thì lại báo danh vào chuyên ngành này, lúc tôi còn là thanh niên tri thức ở nông thôn, cảm thấy không ít sản lượng cây nông nghiệp có chút thấp, nghe nói sau khi học xong chuyên ngành này thì có thể cải thiện sản xuất." Cô ấy nói.
Tống Sở cười nói: "Đúng, chuyên ngành này rất hữu dụng, em cũng hướng tới những loại cải tiến này."
"Chị đây cũng phải nỗ lực, trước đó chị báo danh vào công trình nông nghiệp, bây giờ nghe mọi người nói như vậy cũng hiểu được rằng chuyên ngành này rất hữu dụng." Lý Tú Chi cười nói.
Tống Sở vừa nói chuyện với bọn họ vừa dọn đồ, hai người cũng sẽ giúp đỡ cô, rất nhanh đã xong rồi.
"Tôi đi ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ quay về." Cô nói với hai người họ.
Đêm nay cô đã quyết định ngủ ở trường rồi, như vậy đúng lúc có thể thân thuộc hơn với bạn cùng phòng.
Thông qua việc nói chuyện phiếm vừa rồi, cô cũng biết được tình hình của hai người họ.
Trước đây Lý Tú Chi và Lâm Lệ Phương đều là thanh niên trí thức, hơn nữa đều đã kết hôn.
Lý Tú Chi năm nay ba mươi hai, còn có hai người con trai, Lâm Lệ Phương hai mươi lăm, có một đứa con hơn ba tuổi.
Hai người có thể thi lên đại học, lại thuận lợi lai đến trường, nhìn dáng vẻ này chắc là trải qua không ít thăng trầm, trước mắt có thể nhìn ra tính cách của hai người này không tệ.
Nghe ý tứ trong câu nói đều là nhớ về con cái, cũng chính là hai người chí ít hiện nay không có yếu phao phu khí tử tìm cách.
Sau khi kì thi đại học được khôi phục, rất nhiều thanh niên trí thức thi vào đại học để quay về thành phố, nhưng cũng mang lại một tệ nạn, đó chính là không ít người đều lựa chọn bỏ chồng con hoặc là bỏ vợ con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận