Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 211. Càng muốn suy sụp 1

Tần Thu Lan bị nụ cười của Tống Sở làm cho có chút không được tự nhiên.
Ngay cả người trừng cô ta mà cô ta cũng không nhìn ra được thì đúng là ngu, cô ta so đo với cô làm cái gì chứ.
“Tôi đi đến phân xưởng báo cáo.” Cô ta đứng dậy nói.
Trong nháy mắt, xưởng trưởng Chu thở phào nhẹ nhõm, ông ấy không thể chọc nổi vị tiểu tổ tông này: "Được, cô đi xem qua để làm quen với môi trường một chút trước đi."
Lập tức cho thư ký một ánh mắt, để cho anh ta dẫn Tần Thu Lan rời đi.
Tần Thu Lan đi theo thư ký ra tới cửa, lại có chút không cam lòng, quay đầu lại nói với Cố Việt: "Anh Cố Việt, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn chung một bữa cơm đi."
Sau đó quét qua ba người Tống Sở một vòng, nói thêm: "Các chị cũng có thể đi ăn cùng."
“Không!” Lời của Cố Việt còn chưa kịp nói ra miệng, Tống Sở đã nói trước một bước: “Được.”
Cố Việt nghiêng đầu, ném cho cô một ánh mắt "Cô có ý gì?”
Tống Sở đáp lại cho anh một ánh mắt: "Là ý này."
Hai người trao đổi ánh mắt một cách rõ ràng như vậy, chỉ cần không phải là người mù mắt thì đều có thể thấy được, Tần Thu Lan lại cảm thấy tủi thân muốn khóc.
Làm sao anh Cố Việt có thể như vậy, nhưng bởi vì Tống Sở đồng ý đi ăn cơm nên cô ta đã thấy Tống Sở thuận mắt hơn một chút.
“Buổi trưa gặp.” Cô ta nói xong, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Xưởng trưởng Chu cũng đi đến phân xưởng xem linh kiện đóng gói, tạm thời để cho ba người bọn họ ở trong văn phòng đợi một chút.
Người vừa đi, anh tư Tống lập tức không nhịn được mà kéo kéo cánh tay của Tống Sở: "Em gái, sao em lại muốn đi ăn cơm cùng với cô gái đó?"
Ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, người phụ nữ yếu ớt kia có ý có tứ với thanh niên tri thức Cố, sao em gái anh ta lại có thể đưa người ta tới cửa như vậy chứ.
Cố Việt nói: "Tôi cũng muốn biết."
Tống Sở khẽ cười nói: "Tôi cảm thấy nhìn cô gái nhỏ kia rất thú vị. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, có liên quan gì đâu chứ?"
Đều là hoa đào của Cố Việt, chữ cuối cùng trong tên họ của cô ta cũng có chữ lan, có lẽ nếu như so với Phương Nguyệt Lan thì Tần Thu Lan nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, cho dù cô ta có tính khí nhỏ nhen, ở trong mắt của Tống Sở cũng cảm thấy rất đáng yêu.
Cô gái nhỏ nhìn qua thì thấy có vẻ được cưng chìu, tính tình khá yếu ớt, nhưng có thể nhìn ra được là không phải người xấu.
Cố Việt, anh tư Tống: "..." Lý do này rất không bình thường.
Nhìn rất thú vị ở chỗ nào, sao bọn họ lại không nhìn ra?
Cố Việt không biết phải làm sao với Tống Sở: "Tùy ý cô, nhưng mà thân phận của cô ấy không đơn giản, cô có thể trêu chọc một chút nhưng ngàn vạn lần đừng làm gì."
Lời nói này của anh hoàn toàn là vì lo nghĩ cho Tống Sở, coi như là một lời nhắc nhở.
Tống Sở liếc anh một cái: "Một cô gái nhỏ đáng yêu thú vị như vậy, tôi động thủ làm cái gì chứ? Tôi cũng là khá thích thương hoa tiếc ngọc, được chưa?"
Cho dù cô ở thời hiện đại hay cuối thời, bạn là nữ cũng có nhiều hơn bạn nam, đi tới đây dường như vẫn chưa có kết giao với bạn nữ nào đâu.
Cố Việt đen mặt nói: "Cô là một người phụ nữ, dùng từ thương hoa tiếc ngọc này có thích hợp không?"
Tống Sở nhún nhún vai: "Tôi cảm thấy rất thích hợp, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có thể bảo vệ những cô gái nhỏ như thế này."
Cố Việt: "..." Cái này là trọng tâm sao? Đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe nói phụ nữ bảo vệ phụ nữ.
“Còn cô gái nhỏ, người ta phải lớn hơn cô một tuổi đấy.” Anh suy nghĩ một chút rồi nhấn mạnh.
Tống Sở nhướng mày: "Vậy thì sao, ở trước mặt tôi cô ấy chính là một cô gái nhỏ."
Như hoa như ngọc, không tới hai mươi tuổi mới đẹp làm sao.
Anh tư Tống ở bên cạnh cảm thấy rất ngổn ngang, sao anh ta lại cảm thấy rằng thanh niên tri thức Cố và em gái anh ta đang ghen vì một cô gái khác?
Thế giới này bị làm sao vậy? Anh ta đang ở đâu?
Tống Bình thì lại không giàu trí tưởng tượng như anh tư Tống, cô ấy cảm thấy cô gái nhỏ kia cũng không tệ lắm, em gái đồng ý ăn cùng một bữa cơm cũng không có gì.
Một lúc sau, xưởng trưởng Chu quay trở lại.
"Đồng chí Cố, linh kiện đã được đóng gói kỹ, chỉ là các công nhân kỹ thuật ở phân xưởng đã gặp một chút vấn đề trong lúc đang nghiên cứu máy ép dầu loại mới. Đồng chí có thể đi xem thử một chút được không?"
Cố Việt cười cười: "Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận