Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 623. Thật là quá hiếm thấy 2

Thực sự là những đồng chí nữ chủ động tỏ tình với anh ta hay là có ý tứ đó, đừng nói là so với em gái anh, còn không có dáng dấp mà anh ưa nhìn nữa.
Anh hai Tống bĩu môi một cái, nói: "Em cứ nổ đi, vậy rõ ràng là y như lúc anh còn trẻ đúng không?"
Anh tư Tống: "..." Đây là lần đầu tiên anh ta phát hiện có một người còn không biết xấu hổ hơn anh ta.
Sau đó hai người lập tức bắt đầu chăm chọc nhau và cãi vã, một trận ồn ào chính là lại kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Mới vừa kết thúc, đã nghe thấy được một tiếng gõ cửa.
Anh tư Tống thấy anh hai Tống ngồi bất động, chỉ có thể đứng lên đi mở cửa.
Tống Sở đứng ở cửa, vẫy vẫy tay, nói: "Người thân của Cố Việt đến rồi, chúng ta cùng nhau đi xuống đi."
Anh tư Tống gật đầu một cái, nói: "Được thôi!"
Anh ta còn chưa gọi anh hai Tống, đối phương nghe thấy thì lập tức vội vàng đi tới, nói: "Em gái, chúng ta đi thôi."
Anh tư Tống phát hiện anh hai nhà mình thật là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Lúc ba người đi xuống dưới, người vẫn còn chưa có tới, Cố Việt đã ngồi ở phòng khách.
Đang lúc chào hỏi nhau một tiếng, ước chừng khoảng ba phút sau, Hoắc Khải và một người thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua có dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn đi vào.
Dáng dấp hai anh em trông không hề giống nhau, nhưng lông mày và đôi mắt của cô gái và Cố Việt lại có ba phần giống nhau.
Tống Sở suy đoán rằng người thiếu nữ chắc hẳn có dáng dấp hơi giống mẹ của học thần Cố.
Cố Việt đứng lên cười nói: "Anh họ, tiểu Dao, tới ngồi đi!"
“Chào anh họ Việt!” Hoắc Dao ngọt ngào cười một tiếng, nói.
Sau đó ánh mắt của cô ấy rơi vào trên người Tống Sở, mang theo mấy phần tò mò và kinh ngạc, nói: "Vị này chính là chị Sở đúng không ạ?"
Trước đây cô ấy đã nghe qua anh trai nhà mình khen ngợi Tống Sở không ít lời, dượng lại còn cố ý gọi điện thoại để cho cô ấy tới ở cùng mấy ngày, nói rõ là cũng rất coi trọng và thích người con dâu này.
Cô ấy cũng đã tò mò về Tống Sở từ lâu, lại là có chút khó mà có thể tượng tưởng ra, đồng chí nữ có thể tháo xuống vẻ cao ngạo lạnh lùng của anh họ cô sẽ là người như thế nào.
Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy Tống Sở, lại lập tức có một loại cảm giác, khó trách cô có thể bị người anh họ Việt kén chọn và lạnh lùng như vậy chọn trúng.
Dáng dấp thật sự là quá đẹp mắt, vóc người cũng rất tốt, mấu chốt là khí chất cũng rất tốt, toàn thân tràn ngập một loại trẻ trung tươi sáng và sự tự tin.
Tống Sở là nữ đồng chí làm cô thấy có thể làm cho mắt của người ở trước mặt sáng lên, toàn thân dường như cũng đang phát sáng lên.
Đối với một người xấu xí như vị này, nên chỉ trong nháy mắt đã thích Tống Sở, chị dâu họ này.
Tống Sở là một thiếu nữ xinh đẹp khả ái nhìn mềm mại đáng yêu giống như là con thỏ, ánh mắt đem lại cho người ta một loại cảm giác trong vắt, cũng sinh ra mấy phần yêu thích.
“Xin chào Dao Dao, chị chính là Tống Sở!” Cô đưa tay ra, nói.
Hoắc Dao bước lên trước bắt lấy tay cô, nói: "Em chào chị Sở, rất hân hạnh được gặp chị ạ."
“Chị cũng rất hân hạnh được gặp em.” Tống Sở rất thích những cô gái nhỏ vừa xinh xắn đẹp đẽ lại còn có sự lễ phép.
Đặc biệt là loại cô gái vừa mềm mại lại dễ thương như thỏ con này, rất có thể làm cho cô sinh ra mong muốn bảo vệ chở che.
Hoắc Dao lập tức trực tiếp ngồi vào bên cạnh Tống Sở, sau đó kéo Tống Sở nói chuyện.
Tống Sở cúi đầu tụ tập với cô cùng nhau trò chuyện, ban đầu có chút lạnh nhạt, nhưng dần dần đã quen thuộc.
Tính cách của Tống Sở cởi mở, tình thương lại cao, vậy nên cũng không đỡ nổi những ai muốn dỗ cô vui vẻ.
Vì vậy, Hoắc Dao từ thích giá trị nhan sắc của Tống Sở rồi lại chuyển sang thích tính cách của cô.
Hoắc Khải bắt đầu càng trò chuyện càng vui vẻ, thấy em gái anh ấy càng lộ ra một thần sắc hận vì gặp nhau quá muộn, thì hơi rất là kinh ngạc.
Đừng thấy em gái của anh ấy mềm mại dễ thương làm người khác hài lòng, nhưng thật ra thì cũng không dễ dàng mà gần gũi thân thiết với người khác, Tống Sở lại vừa thấy mặt đã có thể lấy được sự yêu thích và cho phép của cô ấy, thật là quá hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận