Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 333. Chỉ tiếc là họ gặp cô 1

Nếu heo rừng là do hai người đội trưởng Ngô giết thì người trong thôn còn có thể nói chia thịt.
Nhưng đây lại là do người của đoàn khảo sát ở tỉnh giết, nên bọn họ không dám nói, chỉ cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ, cũng không biết đã bao lâu rồi họ chưa ăn thịt heo.
Tống Sở nhìn dáng vẻ của bọn họ, mỉm cười giống như là không biết khốn khổ: “Chúng tôi cũng không thể ăn hết phần thịt heo này, nên phần thịt còn dư lại cho mọi người, xem như là quà ra mắt.”
“Hả?” Những người đứng vây quanh xem đều ngẩn người.
Bọn họ không nghe lầm chứ? Cô gái xinh đẹp này muốn đưa thịt heo cho bọn họ ăn?
Đội trưởng Ngô cười: “Hả cái gì, khi nãy đồng chí Tống thấy thôn cách xa huyện quá, muốn mua một đợt thịt cũng không dễ dàng gì, thế nên cô ấy chia phần thịt heo đã giết được cho mọi người đấy.”
“Tới đây nào, mọi người vác con heo này tới ủy ban thôn, sau đó gọi người giết heo tới, rồi từng nhà cử một người đại diện đến lấy thịt heo.” Anh ta lại nói tiếp.
“Này là thật đấy, cô ấy thật sự muốn chia thịt heo cho chúng ta.”
“Cũng đã hơn nửa năm rồi tôi chưa ăn qua miếng thịt heo, vừa nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.”
“Cô gái đến từ thành phố này không những xinh đẹp mà còn có tấm lòng tốt bụng.”
Mọi người nói xong câu này, trong lòng còn bổ sung thêm câu, còn có hơi ngu ngốc.
Nếu không, đổi lại nhà người ta, khi giết được con heo rừng lớn như vậy thì họ cũng sẽ không chịu chia ra đâu.
Nhưng giờ mọi người có thể được chia cho phần thịt heo, hiển nhiên sẽ không nói ra rồi, hơn nữa họ còn bày ra vẻ mặt cao hứng khen ngợi Tống Sở đủ thứ kiểu.
Dĩ nhiên, ấn tượng về cô ở trong lòng bọn họ cũng tăng lên một bậc cao.
Dù sao thì cô cũng là một người xinh đẹp, lại có tấm lòng lương thiện, đây là cảm nhận của mọi người về cô lúc này.
Tống Sở để lộ dáng vẻ xấu hổ: “Cảm ơn lời khen của mọi người, tôi cũng không tốt như mọi người nghĩ đâu.”
“Có thịt thì mọi người cùng nhau ăn, như thế sẽ vui hơn.” Nói tới đây, mặt cô có hơi ửng đỏ, càng để lộ ra dáng vẻ xinh đẹp rạng ngời.
Đừng nói là người trong thôn, mà cả đám người Hứa Đình cũng trở nên sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô.
Người đẹp đúng là người đẹp, ngay cả lúc xấu hổ mà cũng xinh như vậy.
Nhưng rất nhanh nó đã bị thay thế bởi dáng vẻ Tống Sở giết heo rừng, bọn họ đồng loạt lắc lắc đầu, không được, không thể bị sắc đẹp của bá vương hoa này mê hoặc được, nếu không thì họ chết thế nào cũng không biết.
Đây cũng là lần đầu tiên mà Cố Việt thấy Tống Sở lộ ra bộ dáng xấu hổ, đúng thật là rất xinh đẹp.
Trong đôi mắt mắt anh tràn đầy ý cười, người phụ nữ nảy cũng là một tay diễn lão luyện rồi.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên mấy nam đồng chí ở đây, ai cũng đều bị nụ cười của cô làm cho hoa mắt.
Chẳng qua là hầu hết bọn họ cũng chỉ đơn thuần cảm thấy là Tống Sở xinh đẹp, cũng có mấy người lộ vẻ ngỡ ngàng trước cái đẹp, lại còn nhìn cô với ánh mắt tán tỉnh.
Ý cười ở trong mắt Cố Việt lập tức bị thay thế bởi sự lạnh lùng, mấy người này đúng thật là rất đáng chết.
Tống Sở cảm nhận được trên người của Cố Việt đang tỏa ra hơi lạnh, hai người cũng đứng khá gần nhau, nên thừa dịp không có ai chú ý, thì cô đã nhéo vào tay anh một cái.
Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ tay, Cố Việt không chỉ cảm thấy tay mình nóng, mà cả trái tim anh cũng trở nên nóng bỏng.
“Đi thôi, đi chia thịt heo.” Tống Sở liếc mắt nhìn về phía anh.
Cố Việt thu lại hơi lạnh ở trên người, lúc này trên khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó anh đi theo bên cạnh cô.
Chẳng mấy chốc, cả thôn ai nấy cũng đều biết có người trẻ tuổi từ tỉnh tới đây vào ngày hôm qua đã đi lên núi và giết được một con heo rừng lớn.
Sau đó, một cô gái xinh đẹp nhất trong số họ đã nói muốn chia thịt heo rừng cho tất cả mọi người, nhà nào nhà nấy cũng đều hào hứng, rộn ràng cầm chậu đến ủy ban thôn để nhận thịt heo giống như đón tết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận