Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 945. Đây chính là khoảng cách 2

Bà ta đã sớm qua cái tuổi cần kích thích rồi, đặc biệt là gần đây Du Kiếm Phong ngoại tình với cô gái trẻ tuổi kia, thật ra thì bà ta biết dù có bắt gian, đuổi ả đàn bà kia đi thì cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Loại chuyện này đã có lần một thì sẽ có lần hai, bây giờ thứ bà ta cần cũng chỉ là thân phận phu nhân của nhà họ Du thôi.
Nhưng bây giờ nhà họ Du sa sút rồi, Du Kiếm Phong cũng không có lòng cầu tiến, sợ là nhà họ Du sẽ phải ảm đạm rời khỏi giới thượng lưu mất.
Nhưng nhà họ Cố thì lại càng ngày càng đi lên, Cố Vũ Thành và Cố Diên cũng càng tiến bộ, tiền đồ vô hạn, sáng ngời.
Cố Vũ Thành đang phát biểu vẫn anh tuấn nho nhã như cũ, thậm chí còn có thêm một loại khí chất nội liễm giống như là được thời gian gột rửa vậy, càng ngày càng có mị lực của đàn ông.
Nhưng Du Kiếm Phong lại càng ngày càng mập ra, tóc cũng bắt đầu bị hói rồi, càng ngày càng chán ngán.
Vừa so sánh như vậy, trong lòng Quý Mai Nhã lại chua xót và hối hận.
Nếu như ban đầu bà ta không ngoại tình ly hôn, vậy bây giờ bà ta chính là bà chủ nhà họ Cố, Cố Diên và Cố Việt cũng sẽ không đối xử với bà ta như vậy.
Hôn lễ kết thúc, khách khứa đã rời đi hết nhưng Quý Mai Nhã vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Chờ khi mấy người Cố Diên và Cố Vũ Thành đứng nói chuyện cùng nhau thì bà ta lập tức đứng lên, đi tới với một nụ cười tự cho là đẹp nhất.
Lại bày tỏ chúc phúc trái lương tâm với Cố Diên, bà ta tìm cơ hội nói chuyện với Cố Vũ Thành.
Bây giờ ông ấy còn độc thân, không biết có phải vẫn còn đợi bà ta hay không, vậy có phải là bà ta còn có cơ hội lựa chọn lần nữa không?
Cố Vũ Thành đã sớm không còn tình cảm gì với Quý Mai Nhã nữa rồi, sau khi biết bà ta muốn can thiệp và hôn nhân của hai đứa con trai thì thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác chán ghét.
Bây giờ bà ta cứ liên tục nói chuyện với mình, dường như đang muốn hồi tưởng ký ức, còn ông ấy thì lại không nói gì.
Lãnh đạm ứng phó mấy câu, lúc này một người phụ nữ trung niên có khí chất, dung mạo quý phái đi tới cùng với Tống Sở.
Người phụ nữ kia trực tiếp khoác tay lên cánh tay của Cố Vũ Thành, dịu dàng nói: “Vũ Thành, tôi đi về trước đây.”
Ánh mắt Cố Vũ Thành nhìn người đó tràn ngập sự dịu dàng: “Để tôi đưa bà về.”
Hôn lễ đã xong, chỗ ông ấy cũng không còn chuyện gì nữa.
Người phụ nữ khẽ cười: “Được ạ! Vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Vũ Thành nói một tiếng với hai đứa con trai và con dâu, rồi rời đi trước với người phụ nữ kia, khi gần đi cũng chẳng nhìn Quý Mai Nhã lấy một cái.
Người phụ nữ kia cũng giống như vậy, bà ấy biết thân phận của Quý Mai Nhã, nhưng lại hoàn toàn xem như không nhìn thấy.
Nhìn bóng lưng hai người tay trong tay rời đi, Quý Mai Nhã không dám tin.
Bà ta có hơi khó chấp nhận mà hỏi Cố Diên: “Người đàn bà kia là ai?”
“Bà ấy là người yêu của cha, dì Thẩm, chắc là sang năm bọn họ sẽ kết hôn.” Cố Diên trả lời đúng sự thật.
Cố Việt ở bên cạnh bổ sung: “Dì Thẩm là con gái út nhà họ Thẩm, đã thích cha từ rất lâu trước kia rồi, vẫn luôn độc thân để chờ cha, hơn nữa còn mở một công ty đa quốc gia, chúng con đều rất coi trọng.”
Trước khi vận động dì Thẩm đã ra nước ngoài vì cha anh đã cưới mẹ anh.
Khi cha anh bị điều chuyển nhà họ Thẩm đã giúp đỡ không ít, nếu không thì năm đó cũng sẽ gặp phải một vài trắc trở, còn giúp anh che giấu địa chỉ khi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, để không có ai có thể vươn tay tới chỗ anh làm bậy.
So sánh với nhà họ Quý thì hoàn toàn là một trời một vực.
Bây giờ về nước chính sách đã cởi mở hơn, dì Thẩm liền chuyển hướng trung tâm sự nghiệp vào trong nước, chủ động theo đuổi cha anh, sau đó hai người thành đôi.
“Tại sao lại có thể như vậy chứ?” Tất nhiên Quý Mai Nhã biết nhà họ Thẩm, cũng là một gia tộc lớn, đứa con gái út nhà họ Thẩm trở về với sự nghiệp thành công, trước đó vẫn được người trong giới tán dương.
Trong giới cũng có không ít những người đàn ông độc thân theo đuổi, nhưng đều bị từ chối, bà ta không ngờ tới hóa ra người đàn bà kia lại trở về vì Cố Vũ Thành, hai người lại còn thành một đôi.
Tống Sở thấy bà ta thất thần không dám tin tưởng: “Người mẹ không quý trọng, nhưng người khác lại coi như châu báu, đây chính là khoảng cách.”
Sau đó mọi người cũng không để ý tới bà ta nữa, rối rít rời khỏi phòng tiệc, chỉ để lại Quý Mai Nhã vẫn còn đang đứng đó kinh ngạc, hối hận trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận