Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 342. Làm thôi 2

Tống Sở khẽ cười nói: "Không có việc gì đâu, bọn họ không đụng được tôi đâu."
Nhìn ánh mắt không hiểu của mọi người, cô tùy ý tìm thử trên đất, phát hiện một viên đá to bằng nắm tay.
Sau đó nhặt lên, dùng lực bóp một cái ngay trước mặt mọi người.
Mấy người chỉ thấy tảng đá cứng rắn lại bị Tống Sở bóp thành mấy mảnh, tất cả đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
"Bây giờ mọi người đã tin, tôi đối pho với bọn họ là ý gì rồi chứ nhỉ."
Tống Sở nhìn dáng vẻ này của các cô thì cảm thấy rất buồn cười, lại nói: "Tôi nói cho mọi người một tin tức, con lợn rừng kia thật ra là do tôi đánh chết."
Vài nữ thanh niên trí thức: "..." Bọn họ là ai? Bọn họ đang ở đâu? Thế giới này làm sao vậy?
"Ha ha, sợ tới ngốc luôn rồi hả?" Tống Sở cười ra tiếng, giơ tay lên quô quơ trước mắt mấy người kia.
Lúc này mấy nữ thanh niên tri thức mới phản ứng lại, tức giận cười nói: "Đúng là sợ tới ngốc luôn rồi."
Ai có thể nghĩ tới một cô gái xinh đẹp thế này lại có thể dùng nắm đấm bóp nát viên đá chứ.
Theo lý, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp thế này, các cô nên ngưỡng mộ đố kị mới đúng.
Cũng không biết vì sao, bởi vì lời nói mới rồi, cùng với biểu hiện của Tống Sở biểu hiện, đặc biệt là tiếng cười lớn vừa rồi đã khiến bọn họ không thể nào khợi dậy lòng đố kị.
Ngược lại lại cảm thấy giống như đã kéo gần khoảng cách hơn với cô, hơi thích thích cô gái này rồi.
"Vậy bất luận thế nào cô cũng phải chú ý đấy." Những chuyện lo lắng lúc trước bọn họ đều bỏ qua hết.
Có thể bóp nát viên đá, đánh chết lợn rừng, đối phó mấy người cặn bã kia chắc cũng không khó lắm đâu?
"Ừ, tôi sẽ chú ý." Tống Sở gật đầu.
Hàn huyên thêm một lúc Tống Sở mới quay về chỗ ở.
Trong lòng mấy nữ thanh niên tri thức kia lại mang theo sự lo lắng và kích động, sau khi trở về cũng không nói với những người khác.
Bên kia, một đôi vợ chồng trung niên gấp gáp ngồi xe lửa tới thành phố bên này.
Sáng sớm hôm sau, Tống Sở liền mang theo Tống Bình đi tìm Đại đội trưởng trước.
Bảo chị họ ra ngoài một mình, cô cảm thấy lo lắng, bởi vì cô phát hiện mục tiêu của đám người cặn bà kia không chỉ có một mình cô.
Vào ủy ban thôn xong thì nhanh chóng ra ngoài đi tới nông trường, vị tráng hán cùng nhau lên núi cũng đã lén lút đạp xe rời khỏi thôn đi về phía thành thị được hơn mười phút rồi.
Trong túi có một tờ giấy mà Tống Sở đưa cho anh ta, phải đi tới cục công an tìm người này, đưa tờ giấy này cho đối phương mới được.
Tống Sở đi ra cửa thôn một chuyến, lấy một viên đá từ trong phòng thực nghiệm của không gian rồi ném về phía con đường phía xa.
Trên tảng đá có tinh thần lực của cô, có thể cảm nhận được xe hoặc là người nào đó vào thôn.
Sau đó liền dẫn Tống Bình đi tới nông trường, con trai của lão thôn trưởng vẫn tiếp tục sai người theo dõi.
Ăn cơm trưa xong, Tống Sở và Tống Bình quay về ngủ trưa, vẫn nghỉ ở nhà quả phụ.
Hơn ba giờ chiều, Tống Sở cảm thấy tảng đá đã dính hơi thở tinh thần lực của phòng thực nghiệm không gian kia động đậy rồi.
Cô lập tức đứng dậy, "Chị, chúng ra đi tìm thanh niên tri thức thôi."
Tống Bình biết kế hoạch của cô, cười gật đầu: "Được."
Từ tối hôm qua sau khi nhìn thấy đám người cặn bã kia, cô ấy cũng hiểu được không thể để cho những người này tiếp tục gây tai họa.
Hai người vừa ra khỏi cửa, nhìn theo dõi kia lập tức đi tìm con trai của lão đội trưởng để báo tin.
Lúc đi tới ngã rẽ, Tống Sở nói với Tống Bình: "Chị, chị đi dẫn công an tới con hẻm mà chúng ta đã định sẵn."
"Được, vậy em nhất định phải cẩn thận đấy." Tuy rằng Tống Bình lo lắng cho Tống Sở, nhưng vẫn gật đầu làm theo.
Vì vậy hai người bèn tách ra, Tống Bình đi tới ủy ban thôn, Tống Sở lại đi tới con đường gần nơi ở của thanh niên tri thức, nhưng lại là con đường vô cùng hẻo lánh.
Vừa đi vào hơn phân nửa, đã bị con trai của lão đội trưởng dẫn người tới chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận