Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 367. Cũng có thể diện quá đi mất 1

Hôm sau, Hoắc Khải lái xe đưa mọi người quay về thôn.
Tống Sở đi thời gian dài như vậy, người trong thôn nhìn thấy cô đều nhịn không được tiến tới chào hỏi.
Bây giờ cô đã hoàn toàn trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất trong thôn.
Vừa về nhà đã bị Đường Phụng kéo lại nói cô gầy đi, đau lòng không dứt.
Gia đình anh cả Tống nghe tin Tống Sở quay về cũng chạy tới hết.
Chỉ thấy Tống Sở cầm quà cáp quay về để từng túi xuống đất.
Giống như thường ngày, mỗi người trong nhà đều có quà, cả gia đình vô cùng vui mừng.
Trước đây Tống Sở đã từng nói sẽ mua giày da cho anh cả Tống và anh hai Tống, lần này cũng mua về rồi.
Hai người lập tức cầm lấy đi thử, "Đi đẹp thật!"
Từ nhỏ tới lớn đây vẫn là lần đầu tiên đi giày da, quả nhiên vẫn là em gái tốt nhất.
Quà của Đường Phụng của chị dâu hai Tống là quần áo, hai người đều đi thử một phen, mặc vào cũng rất vừa người.
Quà của ba đứa trẻ cũng là quần áo, cũng không kịp chờ mà chạy đi thử.
Tống Hữu Phúc vẫn luôn đứng nhìn, Tống Sở thấy thế cười cười rồi lấy áo khoác đã mua cho ông ấy ra, "Cha, đây là quà cho cha."
Tống Hữu Phúc cười tiếp nhận, "Sao lại mua cho cha quần áo tốt vậy chứ, tiêu tiền bậy bạ làm cái gì."
Tuy rằng trong miệng như thế, nhưng lại lập tức cầm quần áo khoác lên người mặc thử, cười tít mắt.
"Cha, cha mặc quần áo này rất hợp đấy, nhìn cũng rất có tinh thần." Tống Sở cười.
Anh hai Tống cũng nói: "Đúng vậy, bộ quần áo này của cha rất đẹp."
"Bình thường nếu như cha không mặc thì cho con mượn mặc thử." Anh ta bộc lộ tâm tư, chiếc áo này cũng rất hợp với anh ta.
Gương mặt vốn dĩ đang cười của Tống Hữu Phúc sầm xuống, "Cút sang một bên, đây là Út Bảo mua cho cha."
Ngay cả ông cũng không nỡ mặc, làm sao có thể cho thằng nhóc thối này mượn được.
Anh hai Tống bĩu môi, cha anh ta ngày càng khó dụ.
Tống Sở lại lấy ra một cái máy thu thanh đưa cho Tống Hữu Phúc, "Cha, con còn mua cho cha một chiếc radio, bình thường lúc hai người không làm việc thì có thể nghe thử."
Mắt của Tống Hữu Phúc sáng lên trong nháy mắt, cẩn thận nhận lấy chiếc radio, "Đưa ngốc này, sao lại tiêu xài hoang phí thế hả, cái radio này đắt lắm!"
Thế nhưng rất thích thì làm sao bây giờ?
"Đúng đấy, món đồ đắt thế này cha cũng không nỡ dùng, em gái cũng hoang phí quá." Anh hai Tống nói.
Tống Hữu Phúc trực tiếp sẽ cởi giày ném anh ta, "Cút đi đồ vô dụng, đây là em gái anh có hiếu, ai giống mấy đứa khốn kiếp không có lương tâm như mấy người chứ."
Ba anh em nhà họ Tống: "..." Không biết là em gái ai tiêu xài hoang phí.
Tống Sở cười: "Cha, điều kiện nhà chúng ta tốt, một cái máy radio mà thôi, cũng không tính là gì."
"Con còn mua mấy cái cho bác và ba cậu mỗi người một cái, lát nữa cha và mẹ hãy đem quà tặng cho bọn họ." Cô lại nói.
Tống Hữu Phúc trợn to hai mắt, "Cái gì? Con còn mua cho bọn họ mỗi người một cái? Vậy đã tiêu bao nhiêu tiền chứ!"
Đường Phụng cũng có chút nhức nhối, "Đúng vậy, tiêu hết bao nhiêu tiền rồi?"
Tống Sở cười nói: "Không hết bao nhiêu cả, con còn mua một chiếc ti vi nữa, qua một thời gian nữa sẽ có người đưa tới đây."
"Cái gì? Con còn mua tivi hả?" Tống Hữu Phúc và Đường Phụng đều sợ ngây người.
Anh cả Tống và anh hai Tống cũng kinh ngạc, "TV rất đắt đấy?"
"Không đắt lắm, không cần phiếu không cần xếp hàng hết sáu trăm tệ." Tống Sở không thèm để ý nhún nhún vai.
Tống Hữu Phúc: "..." Ông ta rút lại lời nói vừa rồi, con gái ngoại trừ hiếu thuận ra, còn rất hoang phí.
Anh hai Tống kích động kéo cánh tay Tống Sở, "Em gái, em thật sự mua TV à?"
Tuy rằng cảm thấy em gái nhà mình rất hoang phí, nhưng tiền mua tivi cũng không cần anh ta bỏ ra, anh ta cũng không xót tiền nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận