Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 486. Đi không? 2

Dẫu sao tâm trí của Cố Cẩn đã trưởng thành, để cho thằng bé hòa hợp với những đứa trẻ bằng tuổi, cũng không thể chơi cùng.
Bình thường buổi sáng trước khi đi học, Tống Sở sẽ đưa Cố Cẩn đến nhà anh ba, tan lam Tống Bình sẽ đến đón về.
Thứ hai Cố Việt đã trở về phòng kinh tế huyện làm việc, mọi người đều cho rằng anh bị điều tạm đến thủ đô làm kỹ thuật, cho nên sau khi trở về khá nhiệt tình, cũng không nghĩ nhiều.
Đi làm vài ngày, phòng kinh tế huyện bên này cũng nghỉ, mấy người Tống Sở cũng về thôn ăn tết.
Cố Việt mang rất nhiều đồ tết từ thủ đô về, Tống Sở và Tống Bình cũng mua không ít.
Bởi vì Cố Việt và Tống Sở đã xác định yêu đương, Tống Sở cũng dẫn anh đến nhà các bác và cậu, cả thôn sớm đã biết chuyện này.
Chuyện cụ ông Cố là ông nội của Cố Việt cũng được lan truyền.
Đây là Cố Việt và Tống Sở cố tình, bởi vì chuyện chuyển giao cái hộp, bên trên đã biết cụ ông Cố và Cố Việt luôn có qua lại, cho nên không cần phải che giấu, có thể quang minh chính đại tới lui.
Cho nên 30 tết, mấy ông cụ ở chuồng trâu được mời đến nhà họ Tống ăn tết, sau khi người trong thôn phát hiện cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Mấy ông cụ mặc áo lông Tống Sở tặng, vẻ mặt vui mừng trò chuyện với Tống Hữu Phúc bọn họ.
Bữa cơm tất niên là Triệu Địa dẫn dắt anh hai Tống nấu, nhưng vô cùng phong phú, mùi vị còn rất ngon, nhiều người náo nhiệt tụ lại nói cười, mấy đứa trẻ còn đốt pháo trong sân, tràn đầy vị tết.
Tiếp đó bắt đầu từ mùng hai, đến các nhà chúc tết, lần này nhà họ Tống cũng dẫn Cố Việt đi, cũng là nhận định thân phận con rể của anh.
Lại nán lại trong thôn đến hôm nay, mấy người Tống Sở sẽ về phố huyện làm việc.
Trong huyện bên này vì sự thành công của nhà máy thực phẩm và tổ chức lại nhà máy cơ giới, lại có thêm xưởng trang phục, bỗng chốc kinh tế đi lên rồi, Thịnh Thanh Dương và Tống Sở đều chứng minh năng lực của mình ở phương diện này.
Năm sau Thịnh Thanh Dương, Tống Sở và Nghiêm Phi họp riêng, lập ra phương châm kế hoạch phát triển kinh tế mới trong một năm.
Tống Sở đưa ra không ít ý kiến, Thịnh Thanh Dương đều tiếp nhận.
Sau khi thảo luận xong, Thịnh Thanh Dương uống một ngụm trà nóng, cười nhìn Tống Sở nói: “Bây giờ tiếng tăm bàn tay vàng của Tống Sở cô đã hoàn toàn truyền ra rồi, hai hôm trước tôi đến tỉnh thành họp, người của phòng kinh tế tỉnh còn muốn điều tạm cô qua, tôi muốn về hỏi ý của cô.”
Đương nhiên anh ta không nỡ một người tài giỏi đắc lực như Tống Sở,vốn định qua thời gian ngắn trực tiếp nâng cô đến chủ nhiệm phòng làm việc, dẫu sao năng lực làm việc và đóng góp làm ra của cô cũng quá rõ ràng.
Nhưng anh ta cũng không thể ở lại huyện nam quá lâu, sau tết đã về thủ đô một chuyến, trong nhà đã thừa nhận và ủng hộ với sự phát triển hơn một năm nay của anh ta.
Cuối năm anh ta có thể sẽ chuyển khỏi huyện nam.
Hơn nữa không gian phát triển của tỉnh thành sẽ lớn hơn, cho nên anh ta muốn biết dự tính của Tống Sở, nếu cô muốn đến phòng kinh tế tỉnh thành làm việc, anh ta sẽ giúp cô lót đường.
Anh ta lại dứt khoát nói thêm một câu: “Phát triển công việc ở phòng làm việc tỉnh thành sẽ tốt hơn, nếu sau này cô muốn đi con đường này, tôi đề nghị cô đi.”
“Cô đi không?”
Tống Sở cười nói: “Không đi, tôi cũng không định đi con đường này, đợi tham gia xong hội chợ xuất nhập khẩu tỉnh Quảng Đông bên đó xong, tôi sẽ đến sở nghiên cứu sinh vật ở tỉnh thành.”
Thầy Ngụy bảo trình độ của cô đã đủ để làm thực tế rồi, cho nên đã giúp cô liên hệ sở nghiên cứu ở tỉnh thành bên này.
Cô cũng không định đi đường chính trị, tính đến sở nghiên cứu bên đó làm việc trước, sau đó thi vào đại học thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận