Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 398. Có phải là quá nhanh rồi không? 2

Quả nhiên, Thịnh Thanh Dương và mấy người khác sau khi nghe xong, đều không biết phải nói cài gì cho phải.
Bọn họ cảm thấy mình coi thường Tống Sở, hiện tại phát hiện bọn họ cùng đã coi thường vị cố vấn kỹ thuật này rồi.
Trong lòng còn có nghi vấn, vì sao ban kinh tế huyện lại muốn điều một cố vấn kỹ thuật tới đây, cảm giác hình như Cố Việt không có chỗ nào hữu dụng.
Nhưng hiện tại xem ra hay là bọn họ quá ngây thơ rồi.
Dự án xây hầm biogas để phát điện cần Cố Việt, hiện tại ngay cả phiên dịch tham gia triển lãm cũng không cần tìm nữa rồi, trực tiếp dùng anh là được.
Lúc này rất nhiều bất mãn trước đây của mọi người đã biến mất, trái lại còn cảm thấy Huyện phó Thịnh quả nhiên thật tinh mắt.
Thịnh Thanh Dương cầu còn không được, "Không thành vấn đề, đến lúc đó cô và Cố Việt đều cùng đi."
Bên đó là do Tống Sở liên hệ, Cố Việt lại giúp đỡ bộ đối ngoại, cũng khẳng định đã quen biết với người bên kia, không dẫn hai người đi thì dẫn ai.
Anh ta lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình đã kiên quyết đào Tống Sở và Cố Việt, hai người này không chỉ là nhân tài, mà còn là phúc tinh của anh ta!
Sau khi đã thỏa thuận xong việc xây dựng nhà máy, tất cả đều tự quay về phòng làm việc, dù sao vẫn chưa tan tầm.
Tống Sở lấy máy vi tính xách tay ra, nghi chép một trọng điểm của cuộc họp hôm nay và một vài giải pháp vào đó.
Tống Bình chỉnh lý một vài tư liệu mà huyện cung cấp, Cố Việt lại bắt đầu vẽ sơ đồ sản xuất điện khí sinh học.
Trước đây giáo viên dạy anh đã từng nghiên cứu về vấn đề này, anh tương đối thành thực, anh vẽ ra trước, lúc tan làm thì tìm Tống Sở, đi vào trong thư viện không gian xem tài liệu về phương diện này.
Tư liệu trong thư viện không gian tiên tiến hơn rất nhiều so với kĩ thuật ở thời đại nãy, anh có thể nghiên cứu tham khảo, sau đó dựa theo kĩ thuật bây giờ phát triển ra thứ tốt nhất.
Nhìn ba người trở về phòng làm việc thì bắt đầu cắm cúi làm việc, Ngụy Nhiên đột nhiên cảm thấy bản thân thật đúng là ăn không ngồi rồi.
Đồng thời cũng cảm thán, khó trách bọn họ không bằng Tống Sở, về mặt nỗ lực còn kém người ta cả đoạn.
Vì vậy anh ta cũng đi ôm một xấp tư liệu do văn phòng huyện cung cấp, bắt đầu lật xem rồi làm công tác thống kê.
Bốn người khác trong phòng làm việc bởi vì ngày đầu đi làm nên cũng không biết làm gì cho tốt.
Sau đó lại liếc mắt nhìn quanh, thấy đám người Tống Sở đều cặm cụi làm việc, bọn họ lại ngẩn người.
Đi vào xem thử, bọn họ cũng chột dạ phải tự mình đi ôm chồng tài liệu về lật xem.
Luôn cảm thấy dựa theo tình hình hiện tại, bọn họ đừng nói là cạnh tranh chức chủ nhiệm, nếu như không nỗ lực, có thể ở lại ban kinh tế của huyện làm việc hay không cũng là một vấn đề. . .
Sau đó Thịnh Thanh Dương tới đây một chuyến, thấy tất cả mọi người đều toàn tâm toàn ý chăm chỉ làm việc, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Quả nhiên tính tích cực vẫn phải có người tới tác động, Tống Sở và Cố Việt chính là nhân tài kiệt xuất về mặt này.
Sau khi tan việc, đám người Tống Sở trở về nơi ở.
Các thủ tục điều tới bên này cũng đã làm gần xong rồi, nhưng mà vấn đề lương thực vẫn chưa giải quyết xong, hai ngày nữa mới có thể tới căn tin ăn cơm.
Buổi trưa hôm nay là Thịnh Thanh Dương mời, vì vậy Tống Sở rủ Cố Việt và Tống Bình cùng nhau tới tiệm cơm quốc doanh để ăn.
Cố Việt có con đường để nhận phiếu, mỗi tháng đều nhận được tiền nhuận bút từ việc xuất bản các tác phẩm trên tạp chí, tới mấy nhà máy làm cố vấn kỹ thuật cũng được một khoản trợ cấp tiền lương, Tống Sở bên này lên núi một chuyến là có thể đổi được tiền, cho nên hai người đều thoải mái gọi món.
Tống Bình cũng đã quen thói xa xỉ của hai người, chỉ là không muốn thường xuyên được mời.
Cô ấy muốn trả một phần, Tống Sở lại không muốn.
Vì vậy cô ấy suy nghĩ một lát rồi nói: "Sở Sở, thanh niên trí thức Cố, nếu không tự chúng là mua đồ ăn về làm cơm đi? Tay nghề của tôi cũng được lắm."
"Được!" Tống Sở cũng biết ăn ở quán cơm quốc doanh mãi cũng không phải biện pháp, ngày nào cũng ăn ở quán cơm nhưng thỉnh thoảng mới được ăn thịt, cô cảm thấy không chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận