Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 389. Dựa vào đâu? 1

Tống Sở nhìn xung quanh một lượt, ký túc xá cũng không quá nhỏ, điều kiện chấp nhận được.
Cô nắm lấy tay Đường Phụng rồi gật đầu: “Vâng, qua mấy ngày nữa con đến thăm mẹ.”
Đường Phụng chỉ tay về phía bí thư của xưởng trưởng La tựa như người quen rồi quen: “Vậy mọi người mau đi làm việc đi, tôi thu dọn đồ đạc trước, đến lúc đó cứ để cho vị đồng chí này dẫn tôi đến chỗ làm là được.”
Bí thư cũng biết xưởng trưởng La coi trọng Tống Sở, thế nên đã tỏ ra khá khách sáo với Đường Phụng: “Tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, lát nữa tôi đưa bà đến xưởng để làm quen trước một chút, tới buổi chiều thì đi làm.”
“Mẹ, vậy bọn con đi trước nhé.” Tống Sở buông tay mẹ của cô ra và nói.
Đường Phụng xua xua tay: “Đi đi, đi đi.”
Đám người Tống Sở và xưởng trưởng La cùng đi xuống lầu ký túc xá.
Lúc này, cô như chợt nghĩ ra điều gì đó: “À đúng rồi, xưởng trưởng La, mấy tháng tới các ông khẩn trương may thêm nhiều áo phao lông đi. Tôi đã thỏa thuận xong với đồng chí ở trong và ngoài tỉnh Quảng Đông rồi, chúng tôi sẽ đem nó tới hội chợ xuất nhập khẩu vào tháng giêng này.”
Xưởng trưởng La hoảng hốt: “Cái gì? Cô đã thỏa thuận xong với đồng chí trong và bên ngoài rồi?”
Tống Sở cười, gật đầu: “Không phải lúc trước tôi có đi công tác khảo sát ở bên kia sao, vừa hay tôi có quen với đồng chí ở ngoài, nên tôi đã lập tức nói với bọn họ một chút về chuyện tham gia triển lãm.”
“Bọn họ nói chỉ cần chất lượng không thành vấn đề, họ sẽ cho chúng ta một gian hàng tốt, đến khi đăng ký xin thì bọn họ sẽ giúp.”
Xưởng trưởng La thật sự không ngờ Tống Sở lại có thể giải quyết xong chuyện này nhanh đến vậy, ông ấy nói với giọng có hơi kích động: “Vậy thì tốt quá, bên chúng tôi nhất định sẽ nắm chắc sản xuất.”
“Đồng chí Tống, điều này có nghĩa là chúng ta có cơ hội xuất khẩu?” Cho tới giờ ông ấy chưa từng nghĩ đến vấn đề này, mà cũng không dám nghĩ tới.
Tống Sở mỉm cười và đáp: “Tất nhiên rồi, nếu không phải hướng về việc xuất khẩu ra ngoài thì chúng tôi cũng chẳng cần phải đi tham gia hội chợ xa như vậy.”
“Đợi bên ông sản xuất ra lô áo phao lông đầu tiên, lấy danh nghĩa xưởng quần áo của các ông, gửi vài chiếc tới đó làm mẫu, sau khi được xét duyệt và vượt qua đợt kiểm tra thì sẽ chẳng còn vấn đề gì cả.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho ông biết số điện thoại ở phòng làm việc của đồng chí phụ trách triển lãm.”
Xưởng trưởng La gật đầu một cách kích động: “Được, thật sự rất cảm ơn Đồng chí Tống về chuyện này.”
Nếu không, việc bọn họ muốn tới triển lãm, có tìm cách nào cũng không được, muốn đi tìm quan hệ để liên lạc, cũng chưa chắc có thể lấy được gian hàng.
Chả trách Tống Sở có thể vào làm ở phòng kinh tế huyện, năng lực giao tiếp của cô đúng là quá tốt.
Mới đi có một chuyến tới tỉnh Quảng Đông, mà người ta đã có thể thỏa thuận xong chuyện triển lãm rồi, sao có thể làm được như vậy chứ?
Ông ấy nghĩ ra được một vấn đề: “Đồng chí Tống, đến lúc đó nếu thật sự có thể đi tới triển lãm, sợ là phải phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Nếu để bọn họ đi một mình thì sẽ giống như là con ruồi không đầu vậy, không tìm được phương hướng mà cũng không thể đi.
Tống Sở gật đầu rồi cười nói: “Không thành vấn đề, đến lúc đó chắc bên phòng kinh tế của chúng tôi sẽ cử người người tới đó, tôi sẽ lập tức xin đi theo.”
Đường dây cô cô giúp thì dĩ nhiên là cô muốn tự mình đi rồi.
Mức độ nhiệt tình của xưởng trưởng La đối với Tống Sở lại tăng lên mấy phần, thế là ông ấy và bí thứ đã đích thân tiễn bọn cô đến cổng xưởng quần áo.
Sau đó, Tống Sở và những người khác trực tiếp đi tới phòng làm việc ở phòng kinh tế huyện.
Sáng nay qua cuộc điện thoại, Tống Sở đã báo với Thịnh Thanh Dương là sẽ tới trình diện trễ.
Tại phòng làm việc, Thịnh Thanh Dương đang ngồi nói chuyện với năm người.
Thấy Tống Sở và những người khác đi vào, anh ta lập tức đứng lên và cười nói: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, chủ nhiệm Tống của chúng ta tới rồi.”
Trong năm người đang ngồi, chỉ có Ngụy Nhiên là đã gặp Tống Sở từ trước, bốn người còn lại thì đều đồng loạt quay sang nhìn.
Bọn họ đổ dồn ánh mắt vào Cố Việt và Tống Bình, mà không tập trung vào Tống Sở vì cô là người nhỏ tuổi nhất, hơn nữa còn trông rất xinh đẹp nên tất cả mọi người đều không nghĩ cô là chủ nhiệm mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận