Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 77. Dù sao tôi cũng giao cho anh rồi 1

Gần tối, Tống Sở mang canh gà tới chỗ thanh niên tri thức.
Cố Việt vẫn đang đọc sách, nhưng không giống lúc trước, hôm nay anh đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Ánh nắng buổi trời chiều chiếu qua bệ cửa sổ, dừng trên thân Cố Việt, đem lại cho người khác cảm giác ôn nhu như ngọc, thời gian tĩnh lặng.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu: “Cô đến rồi.”
Tống Sở lung lay tâm mình, thế hệ sau của tên nhãi này nhất định cũng sẽ trở thành nam thần, không cần làm gì, chỉ cần dựa vào khí chất cùng khuôn mặt này là có thể xuất đạo được rồi.
“Lần đầu tiên tôi thấy anh mang kính mắt đó, xem ra nhìn cũng được.”
Cố Việt hơi ngạc nhiên, được cô khen, không hiểu sao tâm tình vừa cảm thấy có chút không tồi, lại vừa cảm thấy hơi ngại.
“Tôi bị cận thị nhẹ, thi thoảng sẽ đeo kính.”
“Mùi thơm quá, hôm nay ăn gì vậy?” Anh không tháo kính mắt xuống, thấy Tống Sở cầm giỏ đến liền hỏi.
Tống Sở lấy đồ ăn và canh trong giỏ ra: “Trứng gà hấp với canh nấm.”
“Đồ ăn nhà cô ngon thật đấy.” Cố Việt phát hiện ra ngoại trừ ngày đầu tiên, những ngày sau, ngày nào đồ ăn mà Tống Sở mang tới cũng có thịt.
Đừng nói là ở trong thôn, kể cả ở trong huyện thành cũng không thể ngày nào cũng có thịt như vậy được.
Tống Sở nhếch môi hất cằm: “Đây là công trạng của tôi đó.”
Cố Việt bật cười: “Cô đúng là không khiêm tốn chút nào.”
“Khiêm tốn có ăn được không?” Tống Sở kéo ghế ra ngồi xuống.
Trải qua mười ngày tiếp xúc, Cố Việt đại khái cũng hiểu được tính cách của cô rồi.
Anh vừa ăn vừa nói: “Mấy nay danh tiếng của cô bỗng dưng được phất cao nhỉ.”
Hôm nay chỗ thanh niên tri thức cũng đi đổi dầu, đổi dầu về xong bắt đầu có người thay đổi thái độ nói tốt với Tống Sở, có người còn muốn tới nhà xưởng ép dầu làm việc.
Tống Sở đã đi đúng nước cờ đầu tiên rồi, còn rất thành công nữa.
“Đành chịu thôi, ai kêu tôi là học thần như vậy.” Tống Sở ở đây dường như có thể trò chuyện được với Cố Việt, coi đối phương trở thành bạn bè, nói chuyện vô cùng thoải mái.
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Việt chan chứa ý cười, trêu ghẹo nói: “Là học thần Tống, hay là đầu gấu thôn Tống đây?”
Tống Sở làm bộ dáng kiêu ngạo của đầu gấu thôn nói: “Cả hai.”
Cố Việt ở cùng chỗ với Tống Sở này cảm thấy rất thoải mái: “Ừ, là cô lợi hại.”
Anh hỏi: “Tiếp đến cô định làm gì? Tôi đã chuẩn bị xong kế hoạch sửa chữa máy ép dầu rồi, chỉ còn thiếu ít linh kiện thôi.”
Tống Sở hỏi: “Không phải anh quen biết vài người ở nhà máy cơ giới sao? Hay là viết thư cho bọn họ đi, nhờ bọn họ làm giúp chúng ta vài linh kiện mới.”
“Có vài linh kiện được tôi thiết kế hơi phức tạp, nhưng gửi bản vẽ qua bưu điện, bọn họ sợ khó có thể làm lại giống vậy được, vẫn nên tự mình đi nói một câu.” Cố Việt uống một ngụm canh gà, mùi vị thực sự rất ngon.
Cứ ăn như vậy, anh nghi ngờ không quen với việc tự mình nấu ăn nữa rồi.
Tống Sở suy nghĩ: “Vậy đợi chân anh lành rồi, chúng ta cùng tới tỉnh thành đi.”
“Cô cũng muốn đi sao?” Cố Việt có cảm giác chủ yếu là cô muốn đi tới tỉnh thành.
Tống Sở gật đầu: “Ừ, tôi muốn đi xem ở đó có bán thiết bị ấp trứng gà con không.”
Cố Việt ngơ ngác: “Thiết bị ấp trứng gà con?”
“Anh không biết sao?” Tống Sở hỏi.
Cố Việt lắc đầu: “Không biết, cũng chưa nghe qua bao giờ.”
Anh bắt đầu thấy có hứng thú: “Cô nhìn thấy thứ đó trên sách trong gian phòng thí nghiệm sao?”
“Đúng vậy, không gian của tôi có sách chuyên môn về giảng giải về các thiết bị ấp trứng.”
Tống Sở nói: “Cũng không biết tỉnh thành có thiết bị ấp trứng gà con không.”
Trong lòng cô cũng cảm thấy khả năng này không cao, dù vậy vẫn cứ nên tới đó xem, nhưng Cố Việt lại thực sự không biết, e là không phải anh ta đang đùa rồi.
Cố Việt: “Bây giờ trứng gà con đều được ấp thủ công, cô nhắc tới thứ này nhất định sẽ không có đâu.”
“Cô định nuôi gà sao? Không phải vừa định nuôi heo sao?” Anh vừa cười vừa hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận