Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 233. Rốt cuộc là bọn họ đã tới cái thôn không bình thường gì đây? 1

Một đoàn người cùng đi đến khu nuôi dưỡng.
Tống Sở bảo nhân viên kế toán và nhân viên tài vụ lấy sổ sách ra, để cho bọn họ kiểm tra.
Việc thu chi của khu nuôi dưỡng thật ra thì ngoài mấy trăm đồng Tống Sở bán dầu trước khi đi tỉnh thành kia ra thì những thứ khác đều là các ghi chép lấy vật đổi vật.
Nhưng mà Tống Sở vẫn để cho người lấy hết tất cả các sổ sách ra, để cho bọn họ kiểm tra đầy đủ.
Người đàn ông trung niên nói với người thanh niên khác kia: “Cậu nhìn xem thử xem sổ sách của bọn họ có vấn đề hay không.”
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu một cái, cầm lấy cuốn sổ ghi chép lập tức bắt đầu kiểm tra.
Người đàn ông trung niên và Phùng Bình, gọi tất cả những công nhân trong khu nuôi dưỡng đến để hỏi từng người một.
Chỉ đạt được một kết luận, Tống Sở làm một trưởng khu rất tốt, công nhân không chỉ không có chỗ nào không hài lòng mà ngược lại tất cả đều khen ngợi và bảo vệ.
Từng người công nhân của khu nuôi dưỡng còn tuyên thề rằng, Tống Sở tuyệt đối không chiếm dụng công quỹ tham ô tiền thuế của dân.
“Các ghi chép mà trưởng khu của chúng tôi lấy tất cả đều được dán lên trên tường của cửa phòng làm việc, để cho mọi người có thể theo dõi, làm sao có thể lại có chuyện dùng tiền thuế của dân vào việc khác được chứ.”
“Đúng vậy, toàn bộ khu đều là do trưởng khu Tống mở ra, cô ấy mà đến nổi tham ô chút tiền này hay sao?”
“Ban đầu lúc xưởng ép dầu còn chưa được mở ra, cô ấy còn hoàn toàn có thể tự mình đi lên núi hái quả trà rồi lấy đi lên huyện thành ép dầu, nếu thật sự muốn tham ô tiền, thì cũng đã không mở xưởng rồi.”
“Khu nuôi dưỡng cũng là do trưởng khu Tống của chúng tôi dẫn người đến xây dựng từng chút một, từng miếng gạch từng miếng ngói đều là do các cô ấy đi đổi lấy, còn có xưởng cơ giới cũng đặc biệt vì chúng tôi mà sản xuất ra máy ấp trứng gà, cô ấy có bản lĩnh như vậy, làm sao có thể trẻ tuổi không có tư cách.”
“Đúng vậy, thôn của chúng tôi cũng không tìm ra được, người có bản lĩnh hơn Sở Sở.”
Các công nhân của khu nuôi dưỡng rối rít phản bác lại câu hỏi thẩm vấn của người đàn ông trung niên và Phùng Bình, hơn nữa càng nói càng tức giận.
Những người nông dân bọn họ không làm chuyện gì sai, nên cũng không sợ người của huyện ủy.
Hai người đàn ông trung niên cũng không nghĩ đến công nhân của khu nuôi dưỡng sẽ có phản ứng như thế này, không phải lúc trước Phương Nguyệt Lan nói Tống Sở có thể làm trưởng khu của khu nuôi dưỡng, là bởi vì có đại đội trưởng cậu của cô là chỗ dựa sao?
Có thể tra ra án tham ô chính là thành tích, cộng với những lời vào trước là chủ lúc trước của Phương Nguyệt Lan, còn bởi vì Phùng Bình có quen biết với Phương Nguyệt Lan, nên càng nghiêng về phía giúp cô ta.
Vì vậy sau khi nhìn đọc xong bản thu chi được dán trên tường, cậu ta không nhịn được mà nhìn Tống Sở, hỏi: “Các cô đi huyện thành, một đêm ở nhà khách là mười đồng à?”
Tống Sở nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy, sao vậy không thể ở à?”
“Các cô chỉ là một trưởng khu và công nhân của một khu nuôi dưỡng nhỏ đi công tác, có cần ở nhà khách một đêm mười đồng không? Có phải là báo cáo khống giá tiền rồi không?” Phùng Bình đã cho là như vậy.
Người của huyện ủy bọn họ đi tỉnh thành công tác, đều ở nhà khách hai đồng một đêm.
Cậu ta lại tiếp tục chỉ ra: “Mua quần áo cho công nhân cần nhiều tiền như vậy sao? Hai người này có vẻ như còn đều là người thân của cô nữa chứ?”
“Còn nữa tiền ăn uống trong lúc đi công tác, cũng hơi cao quá nữa.”
Tống Sở giễu cợt đáp: “Trưởng khu của khu nuôi dưỡng nhỏ tại sao đi công tác lại không thể ở nhà khách tốt chứ? Có ai quy định ở nhà khách thì nhất định phải ở nhà khách kém sao?”
“Tôi ở là nhà khách tốt nhất ở tỉnh phía Nam, giá tiền của bọn họ là mười đồng một đêm, việc này các cậu có thể đi điều tra. Chính cậu không có kiến thức, cũng đừng vì cậu dốt nát mà hất nước bẩn cho tôi.”
“Tống Bình và Tống Kiến Hưng đúng là người thân của tôi, nhưng bọn họ cũng là trụ cột của khu nuôi dưỡng, sẽ phải thường xuyên đại diện cho khu nuôi dưỡng của chúng tôi đi ra ngoài giao thiệp với những xưởng lớn bên ngoài, dĩ nhiên là phải mặc đẹp một chút.”
“Hơn nữa, cũng không chỉ có bọn họ, ngoài ra chúng tôi còn giao cho hai công nhân khác phụ trách quan hệ đối ngoại, mua quần áo giống vậy, bọn họ cũng không phải là người thân của tôi.”
“Nhân viên phải chạy tới chạy lui đi công tác, còn phải giao thiệp với khu nuôi dưỡng trong tỉnh thành nên cũng rất khổ cực, khu của chúng tôi không thể để cho các đồng chí đi công tác ăn ít được đúng không?”
“Chúng tôi ăn là ở tiệm ăn quốc doanh, nếu như các người cảm thấy giá tiền cao quá, vậy thì có thể nghi ngờ giá cả của tiệm ăn quốc doanh ở tỉnh thành thu tiền không hợp lý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận