Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 609. Nếu không quá mất mặt cô 2

Giá cả lại là chênh lệch rất nhiều, không thể so sánh nước ngoài với nước ta, ngay cả ở Hương Đảo, tiền lương của những người tầng dưới cùng cũng là một hai trăm, còn lương của người tầng trung cũng là hơn mấy trăm nghìn.
Những người giàu có quyền thế ở bên kia, tùy tiện một cái là tài sản cũng sẽ không thấp hơn mười triệu đô la.
Chuyện này nói ra ở bên trong nước có thể sẽ cảm thấy quá khoa trương và khó mà có thể tin được, nhưng đây lại chính là sự thật.
Nhưng giá cả của bọn họ cũng cao hơn ở bên này rất nhiều, ăn cùng một bữa ăn giống nhau, ở bên này chỉ tốn vài đồng tiền, bên kia thì lại phải mấy chục đồng tiền.
Nhưng mà, với việc mở cửa với bên ngoài, nhóm người giàu đầu tiên ở trong nước cũng rất nhanh sẽ hang hái lần lượt mà nhảy ra trước, người có tài sản trên hàng chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu cũng không còn là giấc mộng nữa.
"Cái gì? Một triệu đô mà em định cầm đi xây phòng thí nghiệm của em, còn chỉ có thể mua một phần nhỏ dụng cụ sao? Có đắt như vậy không?", đám người anh tư Tống đều sợ ngây người.
Tống Sở lộ ra một ánh mắt vẻ anh thật sự là rất không có thường thức, nói: "Nói nhảm, chuyện đó cũng không phải là đắt tiền giống như vậy, người ta còn chưa chắc sẽ bán cho anh."
"Một triệu đô la thì ngay cả một máy móc đứng đầu cũng không thể mua được." Cô nói thêm một câu.
Mấy ngày trước cô đến thủ đô nên cũng biết, một máy dụng cụ thí nghiệm chế thuốc sinh học hàng đầu cũng phải mấy triệu đô la, muốn chế tạo một phòng thí nghiệm loại đứng đầu thế giới, làm sao cũng phải đến mấy chục triệu mới được.
Đây cũng là lý do tại sao ở trong nước lại không có phòng thí nghiệm như vậy, bỏ ra tình huống người ta có bán hay không, thì cũng chính là nghèo không mua nổi được.
Phòng thí nghiệm mà thầy cô đang sử dụng bây giờ so với trên quốc tế thì đó chỉ là đoạn kết của trào lưu, nhưng ở trong giới sinh học ở trong nước thì lại cũng là thuộc về dạng tương đối tốt.
Dĩ nhiên, hiện trạng của loại này rất nhanh cũng sẽ dần dần bị phá vỡ.
"Chết tiệt, anh còn tưởng rằng một triệu đô la có thể làm được biết bao nhiêu chuyện chứ. Hóa ra ngay cả một máy dụng cụ đứng đầu gì đó trong phòng thí nghiệm cũng không mua được, cái này cũng quá khoa trương rồi." Anh tư Tống cảm thấy thế giới quan của mình đã bị đả kích nghiêm trọng.
Tống Sở cười vỗ vào bả vai của anh ta một cái, nói: "Một triệu đô thì tính là cái gì chứ, tầm mắt của anh phải mở to ra, mục tiêu của anh phải hướng tới mười triệu hay thậm chí hơn trăm triệu đi, hiểu không?"
Cô muốn đào tạo anh tư, nhưng cô cũng không muốn anh ta chỉ là một triệu phú hay gì đó, nếu không sẽ quá mất mặt cô.
Anh tư Tống được vỗ một cái và khích lệ động viên như vậy, sự kích động hưng phấn mới vừa rồi đã bị giội xuống, lại đứng dậy rồi, anh ta nói: "Đương nhiên, một triệu đô la thì tính là gì chứ, sau này chúng ta thì lại phải kiếm hơn trăm triệu đi."
Sau đó, anh ta lại vô hình suy nghĩ, bản thân mình thậm chí ngay cả một triệu đô la cũng khinh bỉ xem thường, anh ta quả nhiên là quá bành trướng...
Nhưng mà đi theo em gái thật là kích thích, anh ta chích thích kiểu kích thích này, cảm giác như máu sôi trào lên vậy, thật tuyệt vời!
Tống Sở chỉ thích sự tự tin này của anh tư. Có ước mơ mới có sân khấu để phát huy, không nghĩ đến việc làm tướng quân thì binh lính đó không phải là binh lính tốt.
Hai người họ lý tưởng hào hùng như vậy, khiến cho ba người khác có mặt ở đây cũng không biết phải nói gì cho tốt, chỉ cảm thấy rất mờ hồ, giống như là nằm mộng vậy.
Lại tán gẫu một hồi, Tống Sở nói với anh ba Tống: "Anh ba, gần đây anh học hành thế nào rồi? Cuối tháng tam sẽ phải thi vào trường đại học."
Đúng vậy, thời gian thi vào trường đại học đã chính thức được công bố vào ngày hôm qua.
Bản thân anh ba Tống chính là làm giáo dục nên đương nhiên cũng biết tin tức này.
Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười có chút tự tin, nói: "Học tập rất tốt, cũng may mà em gái đã nói sớm để cho anh đọc sách học bài, bài thi trung học cơ sở và cấp cao trung anh đều đã nhìn kỹ qua lại đến ba lần, anh cảm thấy thi đại học lần này vẫn là có hy vọng."
Trước kia anh ta thi cao trung đều là xếp hạng đứng đầu danh sách, đi làm lại là làm thầy giáo, cho nên kiến thức vẫn luôn không có mất đi, hơn nữa cũng đã học tập hơn một năm.
Nếu cũng không thi đậu được đại học, anh ta cảm thấy mình cũng không còn mặt mũi nào để nhìn em gái nhà mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận