Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 115. Ý nghĩa để tới đây 1

Tống Sở cũng không đi loanh quanh
“Muốn nhờ chị giới thiệu cho tôi chủ nhiệm hậu cần của xưởng trang phục.”
“Giới thiệu chủ nhiệm hậu cần? Cô muốn làm gì vậy?” Quách Hà khó hiểu hỏi.
Tống Sở nói nhanh qua toàn bộ chuyện dùng dầu đổi đồ một lần, gồm cả việc cô cùng hợp tác với bốn nhà máy khác bên ngoài.
Quách Hà ngạc nhiên, mấy ngày nay cô ta cũng nghe tới việc xưởng trang phục có được một đống dầu, còn lấy danh nghĩa là bên giúp đỡ tặng đi rất nhiều đồ vật, không ngờ dầu là do thôn của Tống Sở mang tới.
“Cô định dùng dầu để đổi quần áo ở chỗ chúng tôi sao?”
Tống Sở gật đầu: “Đúng đó, vậy nên muốn tìm chủ nhiệm hậu cần bên chị để nói chuyện.”
Quách Hà thấy cô em gái ở bên cạnh mình cười đến mức ngây ngốc liền cảm thấy có chút không biết nói gì, cũng không chào hỏi cô tiếng nào mà dẫn người tới luôn.
Cô ta suy ngẫm một lúc rồi đồng ý: “Được, mấy cô đợi tôi ở văn phòng một chút, để tôi đi hỏi, nếu được sẽ dẫn mấy cô tới đó.”
“Được, cảm ơn chị Quách.” Tống Sở cảm thấy người nhà họ Quách rất tốt, rõ ràng là không ưa nhà cô, nhưng lúc được nhờ giúp đỡ, vẫn nể mặt chị dâu ba mà giúp đỡ.
Hơn mười phút sau, Quách Hà trở về.
“Đúng lúc chủ nhiệm hậu cần đang rảnh, để tôi dẫn mấy cô tới chỗ ông ấy.”
“Được.”
Tới chỗ bộ phận hậu cần, vì Quách Hà là cán bộ của công đoàn, thái độ của chủ nhiệm hậu cần đối với Tống Sở vô cùng khách sáo.
Cô khéo léo nói chuyện như với nhà máy đường, thuyết phục được chủ nhiệm Ngô ở bên này, đạt được thỏa thuận dùng dầu để đổi lấy quần áo.
Chủ nhiệm Ngô lúc trước từng nghe qua về chuyện đổi dầu của những nhà máy khác rồi, hơn nữa vì mặt mũi của phó chủ nhiệm Quách nữa, nên cũng vui vẻ mà thúc tiến chuyện này để đi đến thỏa thuận thành công.
Dù sao dầu bọn họ ăn mỗi tháng đều phải tiết kiệm chắt chiu từng ít một, giờ đổi được chia cho mỗi người thêm chút, sẽ không lo bị túng thiếu như trước nữa, công nhân viên chắc chắn sẽ rất vui.
Nói chuyện xong, chủ nhiệm Ngô tự mình tiễn bọn họ ra ngoài văn phòng.
“Đồng chí Tiểu Tống, sau này có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm tôi, gọi điện thoại cũng được.” Ông ta đưa số điện thoại cho Tống Sở.
Tống Sở cười lên nhận lấy tờ giấy có ghi số điện thoại trên đó: “Vâng, tạm biệt chủ nhiệm Ngô.”
Sau khi ra ngoài cửa, ánh mắt Quách Hà nhìn về phía Tống Sở có chút thay đổi.
Cô ta không ngờ khi Tống Sở đối mặt với chủ nhiệm Ngô, không chỉ tự nhiên nền nã, còn nói năng rất hợp lý, mỗi lời nói ra đều khiến người khác rất dễ chịu, rất dễ thôi thúc người khác đồng ý với thỏa thuận.
Nói thật, cho dù hôm nay không phải cô ta dẫn Tống Sở tới, mà đổi thành người khác thì chuyện này chắc chắn cũng sẽ thỏa thuận thành công.
Xuống lầu, Tống Sở hỏi chị dâu ba Tống: “Chị dâu ba, em còn muốn tới nhà máy cơ giới một chuyến, nếu chị vẫn đợi được, hay là đi cùng nhau được không?”
“Em về trước đi, chị với chị gái ngồi đây một lúc rồi đi.” Chị dâu ba Tống thân thiết cười nói: “Lần sau vào thành phố nhớ tới nhà chị ăn cơm nhé.”
“Được.” Tống Sở gật đầu rồi nhìn về phía Quách Hà nói: “Chị Quách, hôm nay thật sự rất cảm ơn chị.”
Quách Hà phát hiện cô em chồng mà em gái mình từng rất ghét này thay đổi rất nhiều, cũng lễ phép hơn, ít nhất thì bây giờ cô ta có muốn ghét cũng ghét không nổi.
Cô ta cười nói: “Người một nhà với nhau thì khách sáo làm gì, lần sau vào thành phố thì tới nhà chơi.”
“Vâng ạ, vậy em đi trước đây.” Tống Sở chào tạm biệt hai người rồi rời khỏi.
Đợi cô đi rồi, Quách Hà mới kéo em gái vào văn phòng: “Cô em chồng này của em tốt lên rất nhiều đó.”
“Đó là do ngày trước còn nhỏ chưa hiểu chuyện thôi mà.”
Quách Xuân tự hào cười nói: “Chị ba, em chồng em giờ giỏi giang lắm đúng không?”
Hồi nãy lúc em chồng và chủ nhiệm Ngô nói chuyện, cô ta cảm thấy vô cùng lợi hại, nếu đổi lại là cô chắc chắn là nói không nổi.
Nhưng em chồng có bản lĩnh như vậy, cô ta cũng cảm thấy rất tự hào, không hổ danh là em gái của chồng cô, thông minh giỏi giang như nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận