Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 346. Lúc này mới là chỗ cao minh và gay gắt nhất 2

Lúc này bọn họ còn không có muốn đi làm chuyện thất đức ngày trước nữa, chỉ cảm thấy bọn họ không thật sự động vào Tống Sở, cho nên coi như tội lưu manh được thành lập, cũng chỉ là ngồi tù một khoảng thời gian.
Nhưng mà bọn họ một chút cũng không muốn ngồi tù, cuộc sống bên ngoài thoải mái thong dong như vậy, ai mà muốn vào tù.
“Chú, chúng tôi chẳng qua là chỉ chơi đùa với đồng chí Tống một chút thôi, các người nói với đồng chí công an giúp tôi đi a!” Con trai lão đội trưởng bị áp chế, thấy mấy ông lão ở đầu hẻm thì không nhịn được mà quát lên.
Chú Lý hừ lạnh một tiếng nói: “Đến lúc này mà còn cố chấp không sửa đổi, các người thật là hết cứu chữa được rồi.”
“Đúng vậy, mắt chúng tôi cũng không mù, lỗ tai cũng không có điếc đâu, mới vừa rồi các người làm cái gì, chúng tôi tất cả đều thấy được, đi theo đồng chí công an về cải tạo lao động thật tốt đi.” Một ông lão khác trong vùng nói.
Những ông lão khác cũng rối rít gật đầu nói: “Không sai, các người bình thường quen thói làm mưa làm gió rồi, trong thôn không quản được các người, đi vào trong trại giam sửa đổi một chút cho tốt đi.”
“Các ông những lão già bất tử này, chính là không nhìn được điểm tốt của chúng tôi.” Nghe được mấy ông lão chẳng những không giúp, mà còn thừa cơ hãm hại, sắc mắt của con trai lão đội trưởng trong nháy mắt đã thay đổi, trợn mắt hung tợn nhìn mấy người.
Phía dưới cũng không đau nhức giống như là lúc trước nữa.
Chúng bạn của cậu ta cũng vậy, trước đó vô cùng đau nhức, lúc này bị công an áp chế đi về phía trước, đau nhức đã giảm bớt rất nhiều.
Bản thân bọn họ cũng đều không đặt ở trong lòng, cảm thấy khoa chân múa tay của Tống Sở không gây thương tổn được cái gì cho bọn họ.
Bây giờ bọn họ còn không biết đây là Tống Sở cố ý, cô dừng chân cũng đúng lúc vừa khéo, thời điểm những người này mới vừa trúng chiêu sẽ rất đau, kéo dài một chút từ từ không đau nữa.
Nhưng mà tương lai sẽ biến thành thám giám thực sự, có đau khổ cũng không thể nói ra.
Dù sao bây giờ Tống Sở chính là một người bị hại mảnh mai đáng thương, làm sau có thể tùy tiện đấm đá được, lại làm cho những người đàn ông trưởng thành này trọng bị thương nặng đau liên tục được, vậy thì tuyệt đối sẽ dẫn tới nghi ngờ.
Cho nên tất cả chiêu mà cô sử dụng đều là khéo léo, núi cũng là điểm mấu chốt ảnh hưởng đến đàn ông.
Thấy sự hung dữ trên mặt con trai lão đội trưởng cùng với loại khí thế nói chuyện này, mấy ông lão cũng phát cáu rồi.
Quả nhiên giống với những gì đội trưởng Ngô nói, những kẻ này chính là thiếu chỉnh đốn, mặc dù tương đối vứt bộ mặt của thôn, nhưng vẫn là phải đưa đến nhà tù để sửa đổi.
Hơn nữa bọn họ cũng không có loại bản lĩnh đó, nói giúp bọn họ sau đó thì sao có thể không đi đến cục công an thẩm vấn, đồng chí công an người ta mới vừa tới lại nhìn thấy toàn bộ quá trình rồi.
Cũng là mấy người quá tìm chỗ chết rồi, vậy thì đã không nghĩ ra chạy đi muốn ức hiếp cô gái từ tỉnh thành đến rồi, đáng đời.
Sau khi mấy người bị giải đi, Tống Sở kéo nữ đồng chí công an kia nói: “Đồng chí, bây giờ tôi vẫn còn đang sợ chân mềm nhũn, cô có thể dẫn tôi đến phía trước chỗ thanh niên tri thức ngồi nghỉ ngơi một lát được không.”
Nữ công an tương đối đồng cảm với cảnh ngộ của Tống Sở, dìu cô rồi nói: “Không thành vấn đề, tôi dẫn cô đi, đừng sợ.”
Tống Bình thì đi đến dìu phía bên kia của Tống Sở.
Tống Sở biết những người này đều là đồng chí tốt tương đối đáng tin, dọc đường đi ngoại trừ biểu hiện còn sợ sệt, thì chính là các lời khen ngợi và cảm ơn với đối phương.
Lời khen ai cũng thích nghe, trong lòng nữ công an cũng rất vui mừng.
Ba nữ đồng chí đi đến chỗ thanh niên tri thức, vừa khéo mấy nữ thanh niên tri thức mà tối hôm qua Tống Sở nói chuyện đều ở đây.
Dĩ nhiên không đúng lúc như vậy, cũng là do lúc trước đó Tống Sở cố ý vòng qua cánh đồng ruộng, cho các cô ấy ánh mắt, các cô ấy chủ động chạy đến.
Sau khi ngồi xuống, mấy người lập tức tương đối quan tâm hỏi thăm Tống Sở thế nào, một dáng vẻ không biết chuyện gì.
Nhưng trong lòng lại nhao nhao khiếp sợ không thôi, căn bản không nghĩ đến thật sự đều đã làm được những gì mà Tống Sở đã nói hôm qua.
Các cô ấy vẫn thật sự rất tò mò, cô làm sao tính toán thời gian khiến cho những người đó giở trò lưu manh, đây quả thực là quá trâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận