Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 350. Tôi phục cô rồi 2

Cha mẹ của nữ thanh niên tri thức thiếu chút nữa khóc ngất, nhưng vì có hòa hoãn của hai người này, bọn họ vẫn là chấp nhận sự thật con gái bị hại.
Nhưng nhất định không muốn bỏ qua cho hung thủ, thế là giữ di thể của con gái lại, lại theo xe của cục công an về phố huyện, tiếp tục tố cáo đám người lão đội trưởng mưu sát.
Sau khi đám người đi, lúc này mấy người Cố Việt mới tụ lại với Tống Sở.
Để tiện nói chuyện, mấy người cùng lên xe, dĩ nhiên đám người đội trưởng Ngô sẽ không tổ chức.
Vừa lên xe, Hứa Đình đã giơ thẳng ngón tay cái với Tống Sở: “Tống Sở, tôi phục cô rồi.”
Bọn họ đến cục công an phố huyện báo án với cha mẹ của nữ thanh niên tri thức trước, lúc này mới đến thôn.
Đương nhiên cũng nghe được chuyện xảy ra trong thôn này.
Căn bản không ngờ, bọn họ mới đi hai ba ngày, Tống Sở người ta đã giải quyết một bầy ác bá trong thôn này rồi, hiệu suất này cũng không ai bằng rồi, khiến bọn họ không hề có đất phát huy.
Ý nghĩ kia của An Đông với Tống Sở càng nhạt dần, điều chiếm lấy là sự khâm phục: “Đúng đó, rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
Tống Sở cười rồi nói cô làm sao thiết kế ra, nhưng lược bớt phân đoạn tinh thần lực thăm dò sâu kia.
Nghe xong đừng nói là An Đông và Hứa Đình, mà cả đám người Đường Hữu Hoa cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sao cô tính toán chuẩn như vậy chứ? Quả là thần rồi!
Bây giờ anh tư Tống chính là fan cuồng của Tống Sở, làm ra bộ dạng tự hào không hổ là em gái của tôi.
“Nếu chuyện đã giải quyết, vậy có phải ngày mai chúng ta trở về?” Hứa Đình hỏi.
Anh ta cảm thấy Tống Sở và Cố Việt là vật trong ao, quả nhiên lựa chọn qua lại thân thiết là việc vô cùng đúng đắn.
Tống Sở gật đầu: “Ừ, ngày mai về đi, chúng ta đến tỉnh thành khảo sát xưởng cha anh giới thiệu xong cũng phải trở về.”
Cô lại cười hỏi: “À, chuyện của các người đã ổn thỏa chưa?”
Mặt Cố Việt dịu dàng nhìn cô: “Đã ổn thỏa rồi.”
“Rất suôn sẻ nhỉ.” Tống Sở biết học thần Cố làm việc rất khiến người ta yên tâm.
Cố Việt còn chưa trả lời, Hứa Đình đã giành trước: “Quá là suôn sẻ, Cố Việt quả là quá mạnh rồi.”
“Anh ta không những làm người phiên dịch rất trôi chảy, thảo luận dây chuyền sản xuất kia vì tỉnh, còn giảm giá cả nhập vào thấp hơn 20% giá dự liệu một cách tài giỏi, còn làm cho bên kia đưa thêm vài thiết bị.”
“Học thần Cố mạnh như vậy?” Tống Sở nhìn Cố Việt nhướng mày, cười nói.
Cố Việt khẽ cười nói: “Đúng lúc tôi từng nghiên cứu thiết bị dây chuyền sản xuất của bọn họ, sau đó đưa ra hai tai hại của máy móc bọn họ, cùng phương án giải quyết, cho nên mới có được nhiều phúc lợi như vậy.”
Đây trái lại không phải nghiên cứu sách trong không gian của Tống Sở, mà là lúc chưa làm thanh niên tri thức đã đặc biệt nghiên cứu qua loại dây chuyền sản xuất này với thầy cô.
Nhưng những sách khác trong không gian của Tống Sở cũng cho anh rất nhiều linh cảm, cho nên mới làm cho anh phát huy rất tốt.
“Đúng đó, quả thật cha tôi bọn họ ngạc nhiên, mừng rỡ lắm, cứ khen Cố Việt là nhân tài, còn muốn điều anh ta đến bộ phận đối ngoại làm việc nữa.” Cho nên anh ta cũng rất phục Cố Việt.
Đổi lại cho dù anh ta biết tiếng Anh, đi thảo luận với những người nước ngoài kia nhất định mất bình tĩnh.
Nhưng Cố Việt người ta không những không mất bình tĩnh, trái lại mang theo phong thái của một đại tướng của một nước lớn, chính là dùng khí thế áp chế đối phương một bậc.
Quan trọng là người ta không chỉ giỏi tiếng nước ngoài và đàm phán, còn là nhân tài ở phương diện kỹ thuật, đây mới là người ít thấy và hiếm lạ nhất.
Cho nên đám người cha anh ta cũng không nhịn được muốn thọc gậy bánh xe, tiếc là Cố Việt lại từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận