Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 492. Tự tin có thể thành công 2

Cũng không thể làm như thế được, nếu không anh ta phải gọi Tống Sở nhỏ hơn mình là dì? Đùa gì thế.
Bà cụ cười vỗ anh ta một cái, "Chỉ có cháu là nhiều chuyện."
Đặt đồ đạc xuống, bà cụ kéo Tống Sở ngồi xuống, "Nếu thằng nhóc này mà bắt nạt cháu thì cháu cứ nói, dì sẽ thu phục nó."
Tống Sở thân thiết cầm lấy tay bà ấy, "Anh Hứa đối xử với chúng cháu rất tốt, dì cũng đừng trách anh ấy."
"Đúng vậy, vẫn là Sở Sở tốt." Hứa Đình cợt nhả.
Bà cụ thấy quan hệ của hai người khá tốt, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn, "Như vậy cũng tốt, dù sao sau này cháu cứ coi nó là anh trai mình, có chuyện gì thì cứ tìm nó."
Vốn dĩ bà ấy thật sự rất muốn để Tống Sở làm con gái, nhưng lại bị cháu trai nhắc nhở như thế, thật sự bối phận quả thật có chút không thích hợp.
Để cháu trai với Tống Sở làm anh em cũng rất tốt, bình thường có thể chăm sóc lẫn nhau.
"Như vậy cũng được, cháu sẽ coi anh ấy là anh trai." Tống Sở gật đầu cười nói.
Ánh mắt của bà cụ rơi lên người Tống Sở và Cố Việt, "Hai người các cháu có phải là đã trở thành người yêu rồi không?"
Lần này lúc hai người tới đây, bà ấy đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người trẻ tuổi này rất hài hòa, hai bên khia nhìn về đối phương thì ánh mắt rất nhu hòa, cho nên mới phải hỏi như vậy.
Tống Sở cười: "Dì thật lợi hại, chúng cháu còn đang định nói chuyện này đấy."
"Dì sống nhiều năm như vậy rồi, vẫn là người từng trải." Bà cụ lại nhìn Cố Việt, nói với Tống Sở: "Hai đứa các cháu thật xứng đôi."
"Cảm ơn dì Bàng." Cố Việt cười cười.
Tuy rằng bà cụ bào Tống Sở cứ đối xử với Hứa Đình như là anh trai, nhưng vẫn chưa kết nghĩa cho nên vẫn xưng hô giống như trước đây.
Bà cụ vô cùng vui vẻ, giống như con gái nhà mình đã tìm được người yêu vậy, kéo Tống Sở và Cố Việt không ngừng nói chuyện, sau đó lại tự mình đi xuống bếp.
Rất nhanh, cha Hứa và mẹ Hứa đã đi làm trở về.
Cùng nhau gia nhập cuộc trò chuyện, sau khi nấu cơm xong thì vừa ăn vừa tán gẫu.
Hứa Vệ nói với Cố Việt: "Cố Việt, lần tham gia hội trợ triển lãm này bộ đối ngoại của chúng tôi muốn mời anh làm phiên dịch, anh thấy có được không?"
Từ lần trước sau khi Cố Việt hỗ trợ phiên dịch rồi đàm phán thành công, bọn họ lại chẳng tìm thấy người nào mạnh về mảng này, cho nên vẫn muốn nhờ Cố Việt hỗ trợ.
Cố Việt liếc mắt nhìn Tống Sở trước, thấy cô gật đầu, lúc này mới cười đồng ý: "Có thể."
"Ha ha, vậy tôi đây tựu cám ơn trước." Hứa Vệ bưng ly rượu lên.
Cố Việt cũng bưng ly rượu lên cụng một cái, "Đừng khách khí."
"Bên Tống Sở đã chuẩn bị thế nào rồi, có gì cần giúp một tay không?" Hứa Vệ hỏi Tống Sở.
Tống Sở dừng đôi đũa lại rồi cười trả lời: "Cũng chuẩn bị gần xong rồi, tạm thời sẽ không gặp phải vấn đề gì, nếu có cần em sẽ tìm ông."
Lần này Hứa Vệ là một trong số những người phụ trách của hội trợ xuất nhập khẩu lần này.
"Tôi rất xem trọng dự án tham gia triển lãm mà mọi người đã trình báo." Ông ấy gật đầu cười nói.
Trước đây Tống Sở gửi bưu điện cho gia đình ông ấy mỗi người một cái áo lông vũ, trước đây ông ấy còn chẳng thèm để ý, nhưng khi mặc lên người mới phát hiện ra thật sự vừa ấm vừa thoải mái, ông ấy cảm thấy rất có khả năng sẽ trở thành một điểm sáng về sản phẩm phục trang của hội trợ triển lãm lần này.
Tống Sở tự tin cười: "Tôi cũng có tự tin là sẽ có khả năng làm tốt hạng mục tham gia triển lãm."
"Ha ha, vậy tranh thủ xuất khẩu đi, một khi thành công thì giá trị của sản phẩm sẽ gia tăng lên rất nhiều." Hứa Vệ ý vị thâm trường nói.
Tống Sở hiểu ý của ông ấy, "Ừ, chúng tôi sẽ cố gắng."
Thời đại này, xuất khẩu ra nước ngoài dường như là một chuyện rất khó khăn đối với người dân trong nước, nếu thành công thì sẽ tạo thành chuyện để bàn tán.
Mọi người sẽ còn sinh ra một loại tâm lý, thứ đồ mà ngay cả người ngoài quốc cũng xem trọng thì nhất định không kém, mua mua mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận