Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 430. Học thần Cố thật là quá tuyệt vời rồi 2

Đợi vài phút, quả nhiên điện thoại trong nhà reo lên.
Cô nhanh chóng nhận: “A lô.”
Giọng của Cố Việt truyền đến: “Tống Sở.”
“Các cô vẫn chưa trở về sao?” Không biết tại sao, nghe thấy giọng nói của học thần Cố, Tống Sở sinh ra một chút nhớ nhung.
Cố Việt cũng vậy, anh bất lực: “Thủ đô bên này gặp vài chuyện, bọn tôi còn phải ở lại một khoảng thời gian mới có thể trở về.”
Tống Sở quan tâm hỏi: “Là gặp phải rắc rối sao?”
Cố Việt trả lời: “Không phải, trong huyện nhà máy ắc-quy bên đó không thể làm ra bình ắc-quy tôi cần, tôi về đến thủ đô xin thầy tìm giúp nhà máy ắc-quy lớn nhất để giúp đỡ.”
“Sau đó tôi đưa ra tài liệu chế tạo, chuyên gia là kỹ thuật bình ắc-quy tiên tiến nhất toàn thế giới, thậm chí còn dính dáng ủy nhiệm đến hai phương diện kỹ thuật khác, cho nên bên này bảo tôi ở lại thủ đô một thời gian, phối hợp nghiên cứu phát triển.”
Anh lại nói: “Loại kỹ thuật bình ắc-quy này có thể dùng trong quân sự và công nghiệp, cho nên để không để lộ ra ngoài, tạm thời xe điện không thể sản xuất bán ra.”
“Nhưng cấp trên đồng ý sẽ sắp xếp một chiếc xe cho tôi, đến lúc đó chúng ta dùng chung.”
Tống Sở tỏ ý hiểu việc này: “Vậy anh ở thủ đô đợi một khoảng thời gian đi, có thể cấp một chiếc xe hơi, tôi cảm thấy tốt hơn xe điện, còn về hạng mục xe điện trong huyện, sau này đổi thành cái khác là được.”
Cô luôn muốn có xe hơi, lúc trước là không cách nào mới lùi một bước để tiến một bước nhỏ, bây giờ học thần Cố trực tiếp xin được một chiếc xe, thật là quá tuyệt vời rồi.
Cố Việt cười: “Ừ, đúng lúc chuyện của nhà máy cơ giới thủ đô bên này vẫn chưa xong, tôi và anh Thịnh còn đang trao đổi tiến cử chuyện thiết bị.”
“Đúng rồi, hợp kim nhôm mới tôi sửa lại cũng nhận được xem trọng, tôi bên này còn phải đến nhà máy sắt thép thủ đô làm hướng dẫn giao lưu kỹ thuật, chí ít còn phải hơn một tuần mới có thể trở về.”
Anh chưa từng rời xa Tống Sở, không biết mùi vị nhớ nhung, bây giờ mới rời xa một tuần, anh thật sự rất nhớ cô.
Lúc trước muốn gọi điện thoại cho cô, chỉ tiếc là vì kỹ thuật bình ắc-quy, anh luôn ở nhà máy ắc-quy, không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bận rộn một tuần, anh bên này mới có thể liên lạc với bên ngoài, trước tiên là muốn gọi điện thoại cho cô.
Tống Sở nói: “Ừ, vậy anh làm xong hẳn về, tôi sẽ chăm sóc Cẩn bên này thật tốt.”
Hai người lại trò chuyện vài câu, trước khi cúp điện thoại đột nhiên Tống Sở nhớ đến một vấn đề: “Học thần Cố, anh ở thủ đô có tiện hỏi thăm tin tức không?”
“Tôi vẫn là có một số mối quan hệ ở thủ đô, cô muốn nghe ngóng tin gì?” Cố Việt sẽ không từ chối Tống Sở.
Tống Sở kể một lượt chuyện con gái ông Lộ viết thư: “Ông nội anh sợ bọn họ sẽ tự mình đến chuồng trâu trong thôn tìm thầy Lộ, cho nên tôi muốn nhờ anh nghe ngóng giúp một chút, hiện giờ hai người đó là tình hình thế nào.”
Cố Việt không do dự đáp: “Không thành vấn đề, tôi hỏi thăm được sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Phòng làm việc của Tống Sở cũng có một cái điện thoại.
“Được, vậy anh chú ý an toàn ở thủ đô, có chuyện gì thì liên lạc với tôi.” Tống Sở gật đầu.
“Ừ, liên lạc lại.”
“Được!”
Sau khi cúp máy, Tống Sở lại đến chuồng trâu một chuyến, sắp đến lúc tan làm rồi, trực tiếp tìm người trong nhà đến nhà cậu ăn cơm.
Đường Dân vừa ăn vừa nói chuyện với Tống Sở.
“Sở Sở, cháu thôn chúng ta xây một đập nước thì thế nào? Khi mùa mưa có thể phòng lũ, mùa khô có thể thả nước làm ruộng.”
Ông dùng một chút rồi nói tiếp: “Khu nuôi dưỡng là xưởng quốc doanh tập thể trong thôn, lúc đầu cháu ở đó, trong thôn có chuyện cần làm, có thể chi tiền từ đó, cho nên mấy người già hỏi cậu là có thể xây đập nước không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận