Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 161. Chỉ hy vọng sau này cô đừng hối hận 1

Ông Lộ cầm trong tay xem kỹ càng, nhưng không dạy cô cách phân biệt.
“Kiểu dáng khoảng bảy, tám năm, có lẽ không sai.”
“Vậy thầy xem nhân sâm này đáng giá khoảng bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.
Tuổi của nhân sâm càng lớn càng quý, đương nhiên công hiệu cũng càng tốt.
Ông Lộ ngẫm nghĩ, ước lượng một cái giá: “Gửi đến tiệm thuốc quốc doanh khoảng hai trăm, gặp phải người mua gấp có thể tăng thêm mấy chục, sẽ không vượt quá ba trăm.”
Ông ấy xoay đầu hỏi: “Cháu muốn cầm đi bán?”
“Cháu muốn mua một cái đồng hồ, đúng lúc anh cháu quen biết người, có thể dùng các loại nhân sâm để đổi.” Tống Sở nói thật.
Ông Lộ nói: “Cầm đi đổi đồng hồ thì hơi đáng tiếc.”
Tống Sở cười: “Trong nhà cũng không có ai dùng được, chi bằng cầm đi phát huy giá trị lớn nhất của nó.”
“Hơn nữa, hôm nay có thể gặp được nhân sâm bảy, tám năm, nói không chừng hôm khác lại đến tản bộ, còn có thể gặp được cái tốt hơn, với cháu cất giữ cái lâu năm này cũng không có giá trị gì.” Cô lại nói thêm.
Ông Lộ bật cười: “Cũng đúng, sau núi này là một kho báu, với người bình thường mà nói, không cẩn thận một cái là sẽ mất mạng, nhưng với cháu lại ung dung thoải mái, quả thật muốn cất giữ cũng phải trên mười năm mới tốt.”
Tống Sở dùng một chiếc khăn tay gói nhân sâm lại, bỏ vào trong sọt.
Sau khi trở về nhà, Tống Sở gọi anh tư Tống qua.
“Hôm nay em đã đào được một cây nhân sâm không tệ, vừa vặn có thể đổi đồng hồ, là anh mang đi đổi, hay là em với anh cùng đi?” Cô hỏi.
Anh tư Tống trợn tròn hai mắt: “Em gái, em cũng giỏi quá đấy.”
Vốn dĩ anh ta muốn bảo em gái chuẩn bị chút thịt đi đổi, không ngờ cô còn tìm được nhân sâm, cái này thì không thể tốt hơn rồi.
Dẫu sao trước đây Hồ đại ca đã nói, muốn có dược liệu như các loại nhân sâm.
Anh ta lại nói: “Anh không biết em thích kiểu dáng nào, em vào thành phố đổi với anh đi.”
Để cho những người kia nhìn thấy sự lợi hại của em gái anh ta.
Tống Sở gật đầu: “Được.”
Hai anh em đang nói chuyện, có người gõ cửa, mở ra thì thấy La Thu Cúc và bà La đứng ở cửa.
Anh tư Tống bực bội nói: “Sao các người lại đến nữa? Có phải muốn vào cục công an không?”
Vẻ mặt hai người cứng đờ, bà La véo La Thu Cúc một cái.
La Thu Cúc lập tức đỏ mắt nói: “Hôm nay chúng tôi đến cầu xin các người.”
“Sở Sở, cầu xin cô đến nói với đồng chí cục công an, thả em tư tôi ra đi, sau này nó nhất định sẽ không dám nữa.” Mấy ngày nay cậu tư La bị giam giữ, cô ta không chỉ hằng ngày bị người nhà mẹ đẻ mắng, còn bị mẹ cô ta tát cho một bạt tai.
Mặc dù trong lòng rất oan ức, nhưng suy cho cùng cũng là em trai ruột của cô ta, còn vì người nhà chồng mới vào cục công an, cô ta cũng đau lòng, thế nên mới đến tận cửa cầu xin lần nữa.
Tống Sở cau mày: “Anh ta đã phạm pháp, tại sao tôi phải đi nói giúp cô?”
La Thu Cúc hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Tống Sở đột ngột quỳ xuống: “Sở Sở, coi như là tôi cầu xin cô, cô bỏ qua cho em tư tôi đi.”
Tống Sở không ngờ La Thu Cúc có thể quỳ xuống với cô em chồng mà cô ta căm ghét này vì người nhà mẹ đẻ.
Cô nhìn đối phương nhưng không thể đồng cảm.
Vẻ mặt cô hờ hững nói: “Tôi cũng chẳng muốn làm khó các người, tôi đưa ra một yêu cầu, chỉ cần các người đồng ý, tôi sẽ cùng các người đến cục công an phố huyện, nói đỡ để thả cậu tư La ra.”
“Yêu cầu gì, cô cứ nói.” La Thu Cúc vội nói.
Tống Sở đáp: “Cô và anh cả tôi viết một bản thỏa thuận chia tay, quyền nuôi nấng Nhị Oa và Đại Nữu đều thuộc về anh cả tôi, sau này cô và nhà chúng tôi không còn quan hệ nữa, cũng giữ lại một bản ở cục công an để lưu trữ.”
Đột nhiên La Thu Cúc ngẩng đầu nhìn về phía Tống Sở: “Các người không muốn thấy tôi tốt đến như vậy sao? Tại sao nhất định phải chia rẽ tôi và anh cả cô?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận