Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 618. Cớ sao lại không làm đây? 1

Tống Sở muốn để anh hai Tống phát triển sự nghiệp ăn uống, đúng lúc sau khi ông Triệu quay về thủ đô thì rất nhàn rỗi.
Lần đi thủ đô này, cô đã lừa ông Triệu dẫn theo anh hai mở một nhà hàng tư nhân, chuyên phục vụ những gia đình giàu có, để anh hai rèn luyện tài nghệ nấu ăn cho tốt, phát triển tầm nhìn và bồi dưỡng năng lực trước.
Vốn dĩ anh hai Tống còn cho rằng sẽ phải tiếp tục lèo nhèo mấy ngày nữa, không nghĩ tới em gái vậy mà lại đồng ý nhanh vậy.
"Em gái, em nhưng đừng gạt anh, anh nói chuyện nghiêm túc đấy."
Tống Sở liếc anh ta một cái, "Chỉ anh mà cũng đáng để em gạt?"
"Được rồi, em nhất định sẽ dần anh tới thủ đô, nhưng mà anh đừng tham dự vào chuyện của em, em dẫn anh đi tìm thầy của anh, để ông ấy dẫn anh đi dạo một vòng."
Lần này phải đi xem xét quanh thủ đô trước, chờ cô thi lên đại học rồi lại dẫn anh ta tới phát triển sự nghiệp.
Nhưng mà cô không nói chuyện này với anh hai Tống, người này rất thích khoe khoang, sợ anh ta không diễn được mà để lộ mọi chuyện trước mặt ông Triệu, cô sẽ không dễ thuyết phục.
Anh hai Tống kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Em gái em đúng là tốt thật, em cứ ném anh cho thầy là được, anh tuyệt đối không dây phiền phức cho em đâu."
Anh ta quả thật chẳng có hứng thú gì với việc đi đàm phán làm ăn, trọng điểm chỉ là muốn tới thủ đô nhìn ngắm thế giới thôi, quay về sẽ khoe khoang.
Thầy của anh ta tuy rằng nghiêm khắc, ngoài miệng luôn ghét bỏ anh ta nhưng trên thực tế lại rất tốt.
Qua hai ngày, anh ba Tống gọi điện thoại tới hẹn thời gian với Tống Sở, sau đó đưa người cũng soạn tài liệu ôn thi mà anh ta đã tìm được về nhà.
Mọi người đi tới cửa rồi mà còn có chút mất tự nhiên.
Tống Sở để người nhàn rỗi là anh hai Tống rót cho mỗi người một ly trà.
Sau đó chủ động nói tới vấn đề, dần dần bầu không khí cũng náo nhiệt hơn.
Đối với Tống Sở, người tới lần này cũng chẳng xa lạ gì với cô cả.
Hiện nay nhà máy thực phẩm lớn nhất huyện là do cô xây dựng, còn có chuyện xuất khẩu của năm ngoái, khiến người trong huyện đều nghe tới danh tiếng của cô.
Bởi vậy tuy rằng nhìn cô tuổi còn trẻ, ngay cả cấp hai cũng không được học, nhưng thái độ của mọi người lại không hề khinh thường.
Hơn nữa chuyện này còn do Tống Sở nói ra, bọn họ nghe anh ba Tống nói xong bèn tưởng tượng ra khung cảnh sau khi hoàn thành chuyện này, bọn họ cũng không nhịn được mà kích động và chờ mong.
Không riêng gì danh tiếng có thể được biết đến rộng rãi, còn có thể kiếm một khoản khoản thu nhập thêm, cớ sao lại không làm đây?
Nhưng mà bọn họ cũng không khinh thường Tống Sở, nhưng đối với năng lực trên phương diện giáo dục và soạn tài liệu của cô thì lại bán tín bán nghi.
Có thể xây nhà máy làm kinh tế, không có nghĩa là am hiểu giáo dục.
Nhưng sau khi Tống Sở nói ra cách nghĩ của mình xong, sau đó lấy ra những tài liệu mẫu của các khoa mà cô đã soạn trong hai ngày nay, bọn họ ngoại trừ bội phục và tán thành ra thì chẳng còn tâm tư gì khác.
Có thể được anh ba Tống lựa chọn, tâm tư đều không đen tối, người cũng không gian trá, trái lại từ trong nội tâm cũng phát ra sự yêu thích với công việc giáo dục này.
Vì vậy cũng không cần Tống Sở cổ vũ hay làm bất cứ điều gì, tất cả mọi người rất ra sức bắt đầu dựa theo phương hướng của cô mà làm việc.
Chờ đến buổi chiều lúc rời đi, mọi người cầm theo tài liệu các môn mà Tống Sở đưa cho mà còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Mấy ngày kế tiếp, gặp vấn đề gì, mọi người cũng không hẹn mà cùng nhau gọi anh ba Tống, cùng nhau tới hỏi Tống Sở.
Tống Sở không chỉ dạy bọn họ phương thức và tư duy soạn đề, mà còn để bọn họ dựa vào tài liệu ôn tập đã có rồi soạn ra một số tài liệu tương tự như bài thi, cuối cùng còn kém thêm đáp án.
Như vậy cũng thuận tiện hơn cho thí sinh kiểm tra năng lực làm bài thi của mình, thông qua việc làm bài mà củng cố thêm kiến thức của mình, còn có thể làm quen với đề thi trước.
Chiến thuật làm bài thi lúc nào cũng hữu dụng.
Bọn họ cảm thấy đề nghị này thật sự tốt quá, vì vậy bắt tay vào làm để chuẩn bị bán ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận