Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 116. Ý nghĩa để tới đây 2

Quách Hà cười cười rồi xoa đầu cô ta: “Chị thấy em bây giờ rất quý cô ấy đó.”
Đổi lại là em chồng của ngày trước, em gái cô ta một lời cũng khó mà nói hết, bây giờ cử chỉ lại vô cùng thân thiết như vậy, biết bênh vực nói giúp nhau, thay đổi nhanh tới mức khiến cô ta có chút lờ mờ.
Quách Xuân cười nói: “Cô ấy là em chồng của em, em không che chở cô ấy thì che chở ai?”
“Hơn nữa cô ấy còn là ân nhân cứu mạng của em.”
Quách Hà khó hiểu: “Ân nhân cứu mạng?”
Quách Xuân kể lại chuyện vừa xảy ra trên đường, Quách Hà nghe đến bị dọa cho sợ nhảy dựng lên.
“May mà có cô ấy giúp đó, em đúng là người ngốc mà vẫn có phúc.” Quách Hà sờ đầu em gái, thấy cô ta thực sự không sao mới yên tâm trở lại.
Cô em gái này cũng lớn gan thật đấy, nếu đổi lại là cô ta, chắc chắn sẽ bị sợ đến kinh hãi, làm gì còn tâm trí nào dẫn người tới đây.
“Lúc trước nghe nói em chồng em là đầu gấu thôn, chị còn tưởng chỉ là đùa thôi, giờ xem ra chắc là thât rồi, không ngờ giỏi đánh nhau đến vậy.” Cô ta cảm thán một câu.
Quách Xuân gật đầu lia lịa: “Đó là do chị chưa thấy rồi, cô ấy một cước liền đá bay tên du côn vừa khỏe vừa lực lưỡng kia ra xa, em chồng em đúng là lợi hại.”
“Chị là chị của em, mà sao chẳng bao giờ thấy em bảo vệ chị cả.” Quách Xuân thấy ánh mắt cô ta nói về Tống Sở còn mang chút sùng bái, bất đắc dĩ mà cười đùa.
Quách Xuân kéo tay cô ta nói: “Ai nói là em không bảo vệ chị, em có thứ gì tốt là nhớ đến chị đầu tiên luôn đó.”
“Sở Sở hôm nay mang ba con gà rừng và ba bịch đường tới tặng, tan làm em sẽ mang cho chị một con gà với một bịch đường nhé.”
Quách Hà khẽ cười: “Em chồng em dạo này hào phóng thật đó.”
Đổi thành lúc trước nếu tới mà không lấy phiếu thịt đã là tốt lắm rồi, gần đây mới nửa tháng mà mang thịt tới tận hai lần, đúng là hiếm thấy thật.
“Lúc trước là do còn nhỏ thôi, bây giờ lớn hơn nên hiểu chuyện rồi, em chồng em tốt lắm.” Quách Xuân lập tức nói đỡ.
Quách Hà dở khóc dở cười: “Ừ, vì em đang vui thôi, chị thấy cô ấy bây giờ lễ phép và biết đối đãi người khác như vậy, sau này em có thể qua lại với cô ấy nhiều hơn rồi.”
Thật ra không phải là muốn có thêm chút thịt, cô ta nghe nói Tống Sở ở nhà rất được nuông chiều, em chồng với em gái cô ta mà trở nên thân thiết thì quan hệ của em gái cô ta với gia đình nhà chồng chắc chắn cũng tốt lên.
Hơn nữa nhìn biểu hiện của Tống Sở từ hôm qua đến giờ, chỉ cần không quay trở lại giống như lúc trước, tương lai không dám nói sẽ có nhiều thành tựu, nhưng chắc chắn cũng không hề kém.
Hai chị em cô ta nói chuyện một hồi thì Quách Xuân quay trở lại làm việc.
Lúc Tống Sở tới nhà máy cơ giới thì Cố Việt vẫn đang làm hướng dẫn kỹ thuật ở đó, cô liền đi tản bộ quanh đó.
Phát hiện ra vật liệu và thép mà nhà máy cơ giới sử dụng có chút kém, cô nghĩ không biết có nên tìm cơ hội để đi thu thập lại tài liệu có liên quan lúc trước ở trong thư viện để trình ra hay không, rồi lại tìm cơ hội để cải thiện vật liệu.
Nếu có thể sản xuất được, nhất định sẽ vượt qua những đất nước khác, cũng không bị nước ngoài gây khó dễ trên nhiều phương diện kỹ thuật khác, tương lai còn có thể khiến đối phương tới yêu cầu hợp tác kỹ thuật.
Thấy công nhân trong nhà máy ra sức làm việc, Tống Sở cảm thấy thời đại này tuy rằng lạc hậu, cũng đã trải qua một ít cải cách, nhưng nhân dân lại vô cùng giản dị cần cù, có thể vì đất nước mà cố gắng hết sức.
Cô đột nhiên nảy sinh một cảm giác kích động đến muốn thay đổi tương lai.
Cô hiểu rõ nhiều thứ tiên tiến như vậy, vẫn là nên dũng cảm để tìm ra cơ hội, cải cách khoa học kỹ thuật và lực lượng sản xuất, nhân viên nghiên cứu khoa học ra sức cố gắng để trở thành người được tôn kính ở tuyến đầu, cũng đỡ phải đi đường vòng.
Kỹ thuật khoa học càng phát triển thì quốc gia cũng sẽ càng lớn mạnh, khiến kỹ thuật của quốc gia chúng ta đứng đầu thế giới mới là đạo lý cứng rắn nhất. Cô cho rằng đây mới là ý nghĩa của việc cô tới đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận