Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 292. Học thần Cố anh ẩn giấu rất sâu đấy 2

"A!"Ông ta vừa mới giơ tay ra, còn chưa đụng tới Tống Sở, bàn tay đã bị bẻ gãy, phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Sau đó rất nhanh người đã bị đè dưới đất, nắm đấm rơi vào người khiến ông ta kêu thảm thiết không ngớt, muốn phản kháng cũng không thể cử động được.
Một màn này không chỉ khiến đám người theo sau sợ đến ngây người, mà ngay cả Tống Sở vừa mới chuẩn bị ra tay cũng nhìn đến choáng váng.
Bởi vì người ra tay bẻ gãy tay và ấn người đàn ông kia trên mặt đất chính là học thần Cố nhã nhặn.
"Còn không tới đây giúp tôi." Người đàn ông kia vừa kêu thảm thiết vừa quát lớn.
Những người khác thấy thế lập tức vọt tới, tuy rằng bọn họ phát hiện tên mặt trắng này vậy mà không dễ đối phó, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, cùng nhau tiến lên cũng không sợ không giải quyết được.
Sau đó Tống Sở chỉ thấy Cố Việt đứng dậy, xông lên trước mặt mấy người kia rồi trực tiếp đánh nhau.
Tuy rằng nhìn anh không khỏe mạnh như đám người kia, nhưng đánh nhau cũng rất có kỹ xảo, nhìn ra được trước kia là người đã từng học qua.
Rất nhanh đã tiếp tục quật ngã thêm ba người nữa.
Những người khác cũng phát hiện ra mình như đang đá vào tấm lò xo, vì vậy muốn bắt Tống Sở lại, sau đó uy hiếp không cho Cố Việt động thủ nữa.
Thế là có ba người lập tức nhào về phía Tống Sở.
Nhưng mà hiển nhiên là ý nghĩ bóp quả hồng mềm của bọn họ bị tan vỡ rồi, Tống Sở không để bọn họ tới gần, chụp lấy một người rồi trực tiếp đá bay.
Lần này cô không hề nương tay, trực tiếp đá ba người trọng thương tới mức phun ra máu, cả ba đều không bò dậy nổi.
Còn hai tên khác đang đánh nhau với Cố Việt cũng nhất thời bị dọa sợ.
Rốt cuộc là bọn họ đã gặp phải loại người thế nào vậy? Người đàn ông đánh nhau rất giỏi kia là một người đã từng học võ thì thôi đi, sao mà người phụ nữ kia cũng hung hãn vậy?
Chuyện này đúng là phản khoa học mà, bọn họ sẽ không phải là gặp quỷ rồi chứ?
Trong mắt hai người kia sinh ra sự sợ hãi, sau đó muốn bỏ chạy.
Nhưng Cố Việt căn bản không cho bọn họ có cơ hội này, một người thì ném qua vai rồi quăng ngã xuống đất, một người thì bị vác lên từ phía sau rồi lộn nhào ma sát với mặt đất.
Những người này nói những từ ngũ ô uế với Tống Sở, còn muốn xâm hại cô, chuyện này khiến anh thật sự tức giận rồi, hơn nữa cũng đã rất nhiều năm anh không tức giận tới mức muốn đánh nhau như thế.
Đánh tất cả đám người tới lăn ra đất, Cố Việt cũng không hoàn toàn hết giận, lại mở miệng mắng đám người ở phía trước một trận.
Tống Sở nhìn thấy anh cởi cúc áo ở cổ áo vào cổ tay ra rồi điên cuồng đánh người thì hoảng sợ, là ai nói học thần Cố là một tên vô dụng yếu đuối?
Nhưng mà rất nhanh cô đã nhớ lại những lời Hoắc Khải nói trước đó, học thần Cố lúc còn trẻ kiệt ngạo bất tuân cũng sẽ đánh nhau ẩu đả.
Trước đó cô còn không thể nghĩ ra dáng vẻ anh đánh nhau, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy.
Giá trị võ lực của anh tuy rằng không cao bằng cô, nhưng cũng không thấp, nắm giữ tốt kỹ xảo cận chiến, vừa nhìn là biết đã học qua không ít năm.
Ưu thế của cô so với Cố Việt chủ yếu là sức lực lớn và kinh nghiệm đánh nhau ở mạt thế.
Chờ Cố Việt đánh xong, cô mới đi tới, "Chậc chậc, học thần Cố anh ẩn dấu rất sâu đấy, vậy mà lại là một người đánh nhau rất thành thạo."
Cố Việt thu lại vẻ tức giận và sự lãnh lẽo trong mắt, rất bình tĩnh nói: "Trước đây không có chỗ nào cần phải ra tay, cô chưa thấy tôi đánh nhau nên tôi cũng không tính che giấu."
"Đã nhiều năm không đánh nhau, tay hơi chậm chạp." Anh lại nói.
"Anh đã từng học qua kĩ năng đánh cận chiến à?" Tống Sở cười hỏi.
Cố Việt gật đầu: "Ừ, lúc tôi mấy tuổi, trong nhà đặc biệt mời người tới dạy. Bắt đầu từ năm mười hai tuổi, thời gian được nghỉ đều bị ông nội ném vào trong quân đội để huấn luyện."
"Khó trách." Tống Sở gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận