Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 176. Công việc tốn công vô ích 2

Ngày hôm sau Tống Sở không đi lên huyện, để hai người anh cả Tống tự đi xử lý, nếu như chuyện gì cũng dựa vào cô vậy bọn họ sẽ không đứng lên nổi.
Đến lúc chạng vạng, hai người mới dẫn Tống Nhị Oa đã rửa mặt, băng bó trở về.
Đường Phụng vội vàng hỏi: "Sao rồi?"
Anh tư Tống uống một ly nước rồi nói: "Nhị Oa bên này không tính là nghiêm trọng, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục."
"Hôm nay chúng con đi báo cảnh sát rồi, còn đi tới thôn La gia bắt mẹ của La Thu Cúc và em dâu của cô ta lại."
"La Thu Cúc muốn làm ầm lên, anh cả bèn mắng cô ta một trận, còn nói nếu làm ầm lên thì bắt cả cô ta luôn, ;úc này mới dừng lại."
Anh tư Tống cười nói với Tống Sở: "Em không thấy đâu, hôm nay anh cả vô cùng mạnh mẽ, dữ tới nỗi La Thu Cúc cũng hoảng luôn."
Tống Sở cười cười: "Người thành thật cũng là có điểm mấu chốt."
Cả nhà cũng không nói gì thêm về nhà họ La nữa, cùng nhau ăn cơm tối, bây giờ Tống Nhị Oa đã ngoan hơn rất nhiều.
Tống Đại Nữu cũng gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai, rất hiểu chuyện.
Thời gian kế tiếp, Tống Sở vẫn bận rộn như trước.
Hai người mẹ La vì tội ngược đãi trẻ con, bị tạm giữ bảy ngày mới thả ra.
Lúc đó La Thu Cúc nghĩ đến chuyện tới nhà họ Tống để cầu xin, để bọn họ bảo cục công an thả mẹ và em dâu cô ta ra, nhưng mà lại bị anh cả Tống trực tiếp từ chối rồi đuổi đi.
Hơn mười ngày sau.
Hôm đó Tống Sở đang giúp Tống Hữu Phúc và anh cả Tống kéo giá gỗ tới vùng đất trống kế bên khu nuôi trồng.
Trải qua nửa tháng lên men, anh cả Tống đã khiến cho đất đai màu mỡ hơn, cũng có thể bắt đầu trồng trọt.
Các thôn dân thấy ba người không ngừng di chuyển những thùng gỗ không có đáy mà chỉ có lưới thì ai cũng hiếu kì.
"Mọi người đang làm cái gì đó?"
Tống Hữu Phúc cười nói: "Út Bảo nhà tôi học được một phương pháp trồng rau không cần đất, cái này là để tôi làm thử xem sao."
"A, không cần đất mà vẫn có thể trồng rau, chăm sóc thế nào?" Đây vẫn là lần đầu tiên mọi người nghe tới.
Tống Hữu Phúc chỉ chỉ về cái rương gỗ đang khiêng cùng với anh cả Tống, "Chính là sử dụng cái này."
Ở trên đất trống được đặt các rương gỗ để cố định tấm lưới bên dưới, anh cả Tống mang đất màu mỡ mua từ cửa hàng tới, sau đó dựa theo ý kiến của Tống Sở, trồng các loại hạt giống khác nhau được mua về vào trong mười sáu ô vuông.
Các thôn dân nhìn xong đều cảm thấy không đáng tin cậy, "Đồ chơi này có thể trồng ra rau à? Thật hay giả?"
"Chắc là đùa giỡn rồi, lần đầu tiên tôi thấy cách trồng trọt này, không có khả năng phát triển đâu."
"Tôi cũng cảm thấy sợ là khó lắm, cũng chỉ có nhà họ Tống mới có thể hò đồ theo Tống Sở.”
"Nói không chừng người ta thật sự trồng được đấy? Gần đây Tống Sở làm gì cũng đều thành công cả."
"Điều này có thể giống nhau sao? Những người có kinh nghiệm trồng trọt phong phú như chúng ta còn không hiểu biết bằng đám người trẻ tuổi như bọn họ sao? Làm mấy cái thùng là có thể trồng được rau, đùa cái gì thế."
Người trong thôn cơ bản đều cho rằng chuyện này không có khả năng thành công, Tống Hữu Phúc và anh cả Tống cũng coi như không nghe thấy.
Nhưng mà nhà họ Tống bằng lòng dung túng cưng chiều Tống Sở, bọn họ cũng chẳng có quyền nói gì.
Không ít người đều ở đây khuyên bảo Tống Hữu Phúc, ngay cả hai người anh của ông cũng khuyên ông làm ít đi, nếu như không trồng ra được cái gì đó thì chẳng phải lãng phí thời gian và sức lực rồi sao.
Tống Hữu Phúc và anh cả Tống lại bị Tống Sở cho ăn quả quyết tâm, ai tới khuyên bảo bọn họ cũng không nghe, vùi đầu tiếp tục trồng cây giống.
Lần này bọn họ tổng cộng làm năm mươi giá gỗ, chỗ trống trong nhà, nhà xưởng ép dầu, đang ở đằng sau khu nuôi dưỡng, chuồng heo, gần chuồng trâu đều dùng hết rồi.
Hai người quyết định muốn ăn cả ngã về không, làm ít thì không có ý nghĩa gì.
Thấy không khuyên được hai người, các thôn dân chỉ có thể thôi, chỉ có thể chờ xem sau này bọn họ phá bỏ mấy thùng gỗ, chấm dứt công việc tốn công vô ích này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận