Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 621. Chuyện này thật hiếm thấy 2

Hạng mục thí nghiệm của anh đã kết thúc, cho nên được nghỉ ngơi khoảng mười ngày, đợi sau khi kết quả kiểm tra tài liệu được gửi xuống thì vẫn phải tới phòng thí nghiệm làm báo cáo cuối cùng.
Nhưng mà nhà anh toàn đàn ông, tuy rằng anh hai Tống và anh tư Tống là anh trai của Tống Sở, nhưng mà cũng sợ người ngoài biết thì bán tán về cô.
Vì vậy anh nhờ cha anh giúp đỡ gọi em họ tới ở vài ngày để chăm sóc Tống Tiểu Sở.
Tống Sở biết đây nhất định là nhà của học thần Cố nhà mình muốn, "Em họ? Là em gái của anh Hoắc à?"
Cố Việt cười trả lời: "Ừ, là em gái ruột của anh họ, là một cô gái khá phóng khoáng, nhỏ hơn em một tuổi"
"Lần trước em tới nhưng không ở lại nhà của anh được, lần này nghe nói hai người anh của em cũng tới, cho nên ông nội và cha anh mới để mọi người ở nhà anh, như vậy cũng thuận tiện hơn nhiều so với ở khách sạn." Anh bổ sung một câu.
Tống Sở gật đầu, "Được, vậy chúng em ở nhà anh."
Anh hai Tống và anh tư Tống vừa thấp thỏm kích động vừa khẩn trương, bọn họ vậy mà lại có thể ở trong nhà họ Cố, nói ra sẽ có không ít người ước ao.
Về phần sợ hãi hoặc là ngại thì lại chẳng có, hai người này da mặt dày có thể sánh ngang với tường thành.
Trạm xe lửa cách nhà học Cố hơi xa, lái xe khoảng một tiếng mới tới.
Nhìn bên ngoài cứ năm bước một trạm mười bước một tốp canh gác, trước khi vào cửa còn có người bảo dừng xe xuống dưới để kiểm tra.
Nhìn thấy cửa kính xe hạn xuống lộ ra gương mặt của Cố Việt và xác định biển số xe rồi, lúc này mới không cần bảo người trên xe xuất trình giấy tờ.
Trước kia Tống Sở là chuyện gia điều chế thuốc sinh vật đứng đầu quốc tế, bởi vậy chỗ ở cũng có người tới bảo vệ, đối với chuyện này cũng rất bình tĩnh.
Nhưng anh hai Tống và anh tư Tống lại nhìn tới ngây người, lần đầu tiên có cảm giác trang nghiêm này, càng khiến bọn họ cảm nhận được gia thế địa vị và thân phận của Cố Việt rất mạnh.
Nếu không có người em rể này, cả đời này bọn họ cũng đừng mơ sẽ được đặt chân tới nơi này.
Ông nội Cố và cha Cố khá bận rộn, mấy người về đến nhà thì chẳng có ai, nhưng mà đã hẹn là sẽ quay về ăn cơm cùng nhau.
Cố Việt cầm theo túi, chủ động dẫn Tống Sở vào cửa nhà.
Nhà anh có ba lầu, lầu hai là ông nội và cha anh ở, lầu ba là anh và anh trai ở, vẫn còn không không ít phòng trống.
Anh dẫn ba người lên lầu ba, "Tống Tiểu Sở, em chọn một căn phòng mà mình muốn đi."
Tống Sở không để ý cười cười: "Không cần tự chọn đâu, anh giúp em sắp xếp một căn là được."
Cố Việt bèn kéo cô rồi mở cửa một căn phòng khách, đây là cho anh tự tay bày biện, "Em xem căn này thế nào?"
Tống Sở đảo mắt qua cũng biết là anh bày biện, tất cả đều phù hợp với sở thích của cô, thậm chí ngay cả một ít chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Nếu như tự cô lựa chọn, nhất định cũng sẽ chọn căn này, học thần Cố nhà cô rất quan tâm, càng ngày càng lãng mạn rồi.
"Căn này tốt, em rất thích." Cô nhéo nhéo lòng bàn tay của Cố Việt rồi gật đầu.
Cố Việt thấp giọng cười nói: "Anh biết là em sẽ thích mà."
Đang ở trong nhà mình, hai người bọn họ cũng thoải mái hơn nhiều, mặc dù không đặc biệt dùng những động tác thân mật, nhưng sự ngọt ngào giữa hai người ngay cả kẻ ngốc cũng cảm nhận được.
Lúc này mới quay đầu hỏi hai người anh hai Tống: "Anh hai, anh tư, hai người muốn ở cùng nhau hay là mỗi người một phòng?"
Hai người ăn một bát cẩu lương lớn thì mới lấy lại được tinh thần.
"Chúng tôi ở chung." Hai người cùng nhau nói.
Ở một phòng cũng có người bạn, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng ở trong một căn phòng tốt thế này.
Cố Việt cũng đoán được, sau đó mở cửa một căn phòng khách mà bên trong đúng lúc có hai chiếc giường đơn, "Vậy hai anh ở phòng này nhé?"
Hai người nhìn lướt qua thì vội vàng gật đầu, "Không thành vấn đề, căn này cũng rất tốt."
Mặc dù nếu so với căn phòng của em gái thì cảm thấy kém rất xa, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đã tốt lắm rồi.
So với căn phòng đôi của khách sạn tốt nhất lúc bọn họ ở tỉnh kia, còn tốt hơn rất nhiều, bọn họ rất thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận