Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 811. Lật ngược thế cờ 2

Phải biết rằng gần đây hiệu trưởng Chu đều luôn vì chuyện gây chuyện này mà rầu rĩ, hơn một tuần lễ trên mặt đều không mặt mày vui vẻ được.
Hiệu trưởng Chu cười nói: "Là chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt rồi."
“Cậu nhanh đi cầm tới số mới đến của“ Khoa học Nông nghiệp Quốc tế ” này đi, chúng ta sẽ dựa vào nó mà lật ngược thế cờ.” Ánh mắt của ông ta cũng cười đến mức gần như nheo lại.
Gần đây, áp lực đến từ tứ phía, còn có xử lý chuyện mà học sinh gây ra, để cho ông ta buồn rầu muốn chết, đặc biệt là chuyện xảy ra ở phòng họp mới vừa rồi, càng làm cho ông ta bực bội.
Bây giờ nhìn những người ở bên trong còn có nói là gì, không thể không nói vẫn là Tống Sở đã có tính toán từ trước.
Thư ký nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết là sẽ xoay chuyển cục diện như thế nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của hiệu trưởng Chu, đó là nhất định sẽ làm được, cũng không có nói nhiều, vội vàng chạy tới đi tìm tạp chí.
Hiệu trưởng Chu thay đổi vẻ ngột ngạt lúc trước mà hắm hở bước vào phòng họp.
Không chỉ là chỉ khiến cho đám người phó hiệu trưởng Đinh kinh ngạc, mà ngay cả người của tổ điều tra cũng cảm thấy tâm trạng của ông ta đã thay đổi rất lớn.
Tên tổ trưởng kia mở miệng nói: "Hiệu trưởng Chu, thời gian của mọi người đều rất quý giá. Các thầy bên này còn có thể lấy ra chứng cứ gì tới nữa không? Không có thì chúng tôi cũng chỉ có thể dẫn Tống Sở đi thẩm vấn."
Chỉ cần Tống Sở chính miệng thừa nhận, kia hết thảy vấn đề đã giải quyết dễ dàng.
Đến nổi nhà họ Cố sau lưng cô, anh ta cũng không sợ, dù sao anh ta là làm việc theo lẽ công bằng, nhà họ Cố sẽ dám đối xử với anh ta như thế nào, anh ta cũng chỉ đi làm ầm ĩ.
Những người này tất cả đều là bị lần vận động đó ảnh hưởng quá sâu sắc, cái gì cũng nghĩ tới chuyện đi tố cáo và làm ầm ĩ, nhưng bây giờ hiển nhiên đã không phải là năm đó nữa.
Hiệu trưởng Chu chậm rãi nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói: "Đương nhiên là có bằng chứng, tôi đã nhờ thư ký đi lấy, phiền mọi người chờ thêm vài phút."
Tổ trưởng nhíu mày một cái, nói: "Được rồi, tôi sẽ xem thử các người còn có thể cung cấp chứng cớ gì nữa."
Tên học sinh dẫn đầu gây chuyện kia cũng không nghĩ rằng nhà trường có thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào nữa, chắc chắn là chỉ kéo dài thời gian thôi.
Sau khoảng năm phút, thư ký thở hổn hển bưng một cuốn tạp chí chạy vào và đưa cho hiệu trưởng Chu.
Hiệu trưởng Chu nhận lấy tạp chí nhanh chóng lật ra giữa, nhìn thấy được hai bài luận văn có chữ ký của Tống Sở, trong lòng hoàn toàn trở nên bình tĩnh.
Ông ta mở tạp chí ra đưa cho tên tổ trưởng kia, nói: "Đây chính là bằng chứng."
Tên tổ trưởng kia nhận lấy tạp chí, nhìn thấy phía trên tất cả đều là tiếng Anh: "..."
Lấy một cuốn sách mà vốn dĩ anh ta không thể đọc hiểu và nói rằng đây là bằng chứng, cái này là muốn lừa bịp ai đây?
"Hiệu trưởng Chu, ông làm thế này là ý gì đây? Ai có thể đọc hiểu được bài điểu văn này, ông đừng có tùy tiện mà lấy quyển sách kia tới lừa tôi." Anh ta cau mày, nói.
Hiệu trưởng Chu không nói nên lời, vừa nghe hết sạch những lời nói này cũng đã biết người này không có học thức.
"Đây là tiếng Anh, và đây cũng không phải là một cuốn sách, mà là tạp chí nông nghiệp có thẩm quyền nhất trên thế giới."
Hiệu trưởng Chu đưa tay chỉ vào bài luận văn đang được mở, giải thích nói: "Cậu hãy nhìn xem vào chữ ký của tác giả của bài luận văn này viết là Tống Sở của Đại học Nông nghiệp thủ đô."
"Chỉ cần là chuyên gia trong ngành thì đều biết, nếu như muốn gửi bản thảo cho quyển tạp chí này , hơn nữa là có thể xuất bản ra, vậy thì ít nhất cũng phải được phát hành từ một tháng trước."
"Mà nội dung hai bài luận văn này phát biểu, chính là hạng mục thí nghiệm trọng yếu mà trường học của chúng tôi đang thực hiện. Hoàn toàn do Tống Sở chủ đạo và các giáo sư, chuyên gia khác hỗ trợ".
"Đừng nói các chuyên gia của chúng tôi cho Tống Sở học thuộc lòng bài rồi hợp ý mưu lợi, hạng mục thí nghiệm của trưởng học chúng tôi có thể mới khai triển hơn nửa tháng, mà Tống Sở lại là đã gửi bản thảo từ một tháng trước rồi."
"Khi đó, dự án thử nghiệm có thể vẫn chưa được thực hiện đâu, hơn nữa đây là tạp chí có thẩm quyền nhất. Các bài báo ở trên đó cần phải được tự mình soạn viết. Ở trong nước của chúng ta trước đây còn chưa có ai có luận văn được phát hành ở trên đó đâu."
Đây cũng là điểm khiến ông ta đặc biệt phấn khởi và tự hào, chẳng mấy chốc mà lĩnh vực khoa học nông nghiệp cả nước đều sẽ phải sôi trào, học viện khoa học nông nghiệp lại là đã gọi điện thoại tới trước tiên, một nhân tài như Tống Sở vậy mà có thể đi ra từ Học viện Khoa học Nông nghiệp của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận