Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 485. Đi không? 1

Hai người ôm xong mau chóng buông ra.
“Bên ngoài lạnh, vào trong trước đi.” Tống Sở nói.
Cố Việt nắm tay cô: “Được!”
Hai người vào ký túc xá của Tống Sở, sau khi đóng cửa lại ôm nhau lần nữa, hôn nhau, hòa tan nỗi nhớ nhung của mấy ngày nay đến giờ vào nụ hôn.
Sau hai mươi phút, Tống Sở ngồi trên chân Cố Việt, dựa vào anh thở dốc.
Bốn tháng nay, bởi vì chuyện liên quan đến đội ngũ đặc biệt, cho nên Cố Việt chỉ gọi qua hai lần báo bình an, thời gian cũng rất ngắn, cho nên bọn họ căn bản vẫn chưa trò chuyện gì.
“Chuyện cấp trên xong chưa?” Cô hỏi.
Cố Việt trả lời: “Ừ, sau khi đào ra hộp sắt, người của Quốc An bên đó cũng chưa mở ra, bọn anh đã đưa thẳng đến thủ đô.”
“Dựa vào đầu mối kia Đại Ngư thẩm vấn ra, cuối cùng bắt được đặc vụ đã phát tài liệu thông qua đài phát thanh đến đảo bên đó, nhưng may mà tài liệu kia là giả.”
“Lấy được tài liệu giả, bên trên tìm chuyên gia tiến hành so sánh, đã chứng thực văn kiện bọn anh gửi đến kia là thật.”
“Sau đó tài liệu bọn anh bỏ vào cũng đã thu hút sự chú ý rất lớn, bên trên còn tổ chức đoàn chuyên gia, chuyên môn nghiên cứu những kỹ thuật đó, trải qua bốn tháng, thành quả rất lớn.”
“Cũng vì chuyện dự báo động đất cũng nhận được chú ý của cấp trên, anh còn cùng nghiên cứu một loại máy ghi địa chấn mới, đặt tại chợ Đường bên đó thí nghiệm một chút, dự đoán ra chuyển động của vỏ trái đất thường xuyên hơn những chỗ khác, số liệu chấn động cũng hơi lớn.”
“Gần đây ở trên đã lập kế hoạch di dời cư dân của chợ Đường, trước tháng 7 sẽ tạm thời dời người ra ngoài trước, còn vạch một số kế hoạch cứu vớt tổn thất kinh tế.”
“Anh và ông Lộ cũng đã giải trừ hiềm nghi, đồng thời coi như lập được một công, cho nên mới có thể trở về.”
Tống Sở nghe anh nói như vậy cũng yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Chuyện động đất đã thu hút sự chú ý cao của cấp trên, lại muốn tiến hành kế hoạch di dời, nếu lại xảy ra, sẽ không khiến nhiều người bỏ mạng và bị thương nặng như vậy, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy trở về chưa?”
Sau khi Cố Việt rời đi, ông Lộ cũng bị người của Quốc An bên đó dẫn đến thủ đô.
Cố Việt trả lời: “Chưa, bên trên sợ phần tử đặc vụ địch lại giám sát ông Lộ lần nữa và trả thù, cho nên để ông ấy ở lại thủ đô để bảo vệ.”
“Công lao lần này của ông ấy rất lớn, cho nên bên trên đã kiểm chứng lại tình hình ban đầu cho ông ấy, giúp ông ấy sửa lại kết luận sai, khôi phục thân phận, em không cần lo lắng.”
Tống Sở gật đầu: “Gần đây anh cũng không cần đến thủ đô nữa nhỉ?”
“Không cần, trái lại ở trên muốn điều anh về viện nghiên cứu của thủ đô, nhưng đã bị anh từ chối rồi.” Cố Việt đặt đầu lên vai cô, ngửi mùi thơm mát trên người cô, trong lòng mới hoàn toàn yên bình.
Tống Sở vòng lấy lưng anh: “Vậy chúng ta không cần xa cách lâu như vậy nữa.”
“Ừ, sau này hẳn sẽ không vậy nữa.” Cố Việt gật đầu.
“Đúng rồi, Nghiêm Vũ bị phán ba mươi năm tù có thời hạn.” Anh nói.
Bởi vì liên quan đến cấu kết phần tử đặc vụ địch, cho nên không bao lâu Nghiêm Vũ cũng bị đưa đến thủ đô tiếp nhận thẩm vấn.
Quả thật cô ta không cấu kết đặc vụ địch, nhưng dưới tác động của Cố Việt, vẫn là bị phán nhiều năm như vậy với nhiều mục tội danh thành lập, nhà họ Nghiêm muốn ra tay giúp giảm tội nhưng không thành.
Tống Sở bĩu môi: “Cô ta đáng tội.”
Hai người nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng của Tống Bình và Cố Cẩn nói chuyện thì mở cửa đi ra.
Nhìn thấy Cố Việt trở về, Tống Bình và Cố Cẩn đều rất vui mừng.
Đặc biệt là Cố Cẩn luôn dính bên cạnh Cố Việt, bây giờ thằng bé đã sáng sủa rất nhiều.
Trường học đã nghỉ hè, chỉ số thông minh của Cố Cẩn quá cao, năm nhất đã không thích hợp với thằng bé, cho nên muốn nhảy lớp.
Tống Sở đã nhờ anh ba cô dạy giúp kiến thức năm ba, sau đó thấy Cố Cẩn thích hợp nhảy đến năm mấy, bọn họ sẽ đi xin lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận