Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 661. Cô thật sự không suy nghĩ thử sao? 2

Cô ý vị thâm trường nói: "Nói thật, nếu như chúng tôi không đem những thứ này làm điều kiện tiên quyết, phí bán bằng sáng chế nhất định có thể cao hơn."
"Nhưng tôi và Cố Việt đều mong muốn mọi người cùng nhau tiến bộ, hiện nay trong nước đang thiếu dây chuyền sản xuất và thiết bị hoàn chỉnh, chúng tôi đã có năng lực giúp đỡ thì đương nhiên không thể chối từ."
"Nhưng đó cũng không phải trách nhiệm của chúng tôi, dù sao chúng tôi chẳng qua chỉ là nhân viên nghiên cứu khoa học thôi, cho nên đứng ra là vì tình cảm chứ không phải nghĩa vụ."
"Nếu ai cảm thấy rằng chuyện này là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi, nếu đã đàm phán được dây chuyền sản xuất và thiết bị thì phải quan tới cùng, như vậy mọi người nghĩ nhầm rồi."
Cô tiếp tục nói: "Chúng tôi cũng chẳng mở nhà máy, nếu như dây chuyền sản xuất và thiết bị được đàm phán thành công, một nhà xưởng lại mua không nổi, vậy thì thôi đi, cứ cho là hôm nay chúng tôi uổng công rồi."
"Dù sao chúng tôi cũng không bị tổn thất gì lớn, công ty sau lưng Jonas và Jacques nhất định sẽ vui vẻ."
"Nhưng sau này chúng tôi tuyệt đối không xen vào việc của người khác nữa, dù sao đàm phán dây chuyền sản xuất và thiết bị cũng không phải là việc của chúng tôi." Cô nói ra tới những trường hợp xấu trước mắt.
Các cô làm chuyện như vậy không phải là vì bản thân, mà hy vọng nỗ lực bỏ ra là đáng giá.
Nhưng không muốn nhìn thấy đám người này được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn biến chuyện này thành trách nhiệm của cô.
Có lẽ sẽ có người nói, các cô có quyền sở hữu sáng chế, vì sao lại không trực tiếp cầm đi đổi dây chuyển sản xuất và thiết bị, đối với những người như vậy, không cần nói nhiều cứ trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Các cô cực khổ nghiên cứu chế tạo ra kĩ thuật, dựa vào cái gì mà muốn đem đi đổi dây chuyền sản xuất và thiết bị, các cô cũng đâu mở nhà máy, càng không phải nơi từ thiện.
Đương nhiên, cô tin đa số mọi người đều không có loại thái độ này, nếu không, các cô thật sự sẽ không làm những chuyện như vậy thêm lần nữa.
Đối với lời mà Tống Sở nói, Tống Ích vô cùng tán đồng, "Nhà máy điều chế thuốc có tiền thì mua, không có tiền thì đừng tranh giành, đây cũng là thái độ của tôi."
"Các người có thể dùng kĩ thuật mà mình cực khổ nghiên cứ, hỗ trợ đàm phán thành công và tiến cứu dây chuyền sản xuất và thiết bị hoàn chỉnh đã là một sự giúp đỡ lớn rồi, nhà máy hoặc xí nghiệp nào có ý kiến, vậy cứ để bọn họ tự đi đàm phán."
Tống Sở và Cố Việt hỗ trợ, thật sự là vì tính giác ngộ cao và yêu thương đất nước.
Cũng không thể vì một vài tiểu nhân quấy phá mà khiến lòng của hai người rét lạnh.
Hơn nữa, ông không cho là Tống Sở và Cố Việt nên phụ trách tới cùng, dùng bằng độc quyền sáng chế của các cô để đối lấy những thứ đồ này.
Hai người lại chẳng nợ nần người nào, trái lại chuyện này mà thành công, người mua được dây chuyền sản xuất và thiết bị hẳn là phải cảm ơn các cô, ghi nhớ phần nhân tình này mới đúng.
"Đúng, hai người nỗ lực như vậy, mọi người cảm ơn còn không kịp, làm sao còn tư cách cầu xin điều gì chứ." Quốc Kiến Quân cũng tán đồng gật đầu.
Đã trải qua nhiều lần liên hệ mà không có kết quả, sau khi chủ động tới cửa thì bị cho leo cây, ông ta sớm đã khắc sâu và cảm nhận được sự không dễ dàng khi sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Thực sự, có thể dùng giá cả bình thường để nhập mua dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, mọi người đã cám ơn trời đất rồi, người đầu tiên bọn họ muốn cảm ơn chính là Tống Sở và Cố Việt.
Những người có lòng tham, mới có thể cố ý dùng đạo đức bắt ép áp đặt lên người khác.
Mà người như thế, nếu để bọn họ gặp phải, chắc chắn sẽ trực tiếp mắng to, thật không có lương tâm.
"Đúng đúng, bây giờ chúng tôi rất cảm kích cô và Cố Việt, nếu không có các cô, bất luận là máy móc hay là dây chuyển sản xuất thuốc cũng đừng mơ tới."
Những người khác cũng đều biểu thị tán thành, bây giờ người tam quan ngay thẳng đang chiếm đa số.
Bạn cần đăng nhập để bình luận