Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 316. Cô là bạn của Cố Việt 2

"Đúng rồi, hồi nãy mấy người làm việc ở bên kia cũng ở chung với nhà cháu à? Quan hệ của mọi người thế nào thế nào?" Cô lại hỏi.
Thằng bé trả lời: "Bọn họ cũng ở chung với nhà cháu, quan hệ tốt vô cùng, hôm nay bọn họ đã giúp cha và ông nội cháu làm việc đấy."
"Vậy là tốt rồi." Tống Sở cười nhìn cậu bé, "Cháu tên là gì?"
Thằng bé nhìn cô, "Chú của cháu không nói cho cô biết tên của cháu sao?"
"Không, vừa nãy có quá nhiều người, bọn cô không có cách nào nói chuyện, trước khi tới anh ấy chỉ nói với cô chuyện của cha và ông nội cháu thôi, không nhắc tới cháu."
Tống Sở nhìn cậu bé rồi tiếp tục nói: "Năm đó lúc ông nội và cha cháu bị điều xuống đây chắc là vẫn chưa có cháu đâu nhỉ?"
Thằng bé cắn nôi, "Vâng, năm ngoái cháu bị mẹ cho người đưa tới."
Tống Sở vừa nghe thì hơi nhíu mày, "Mẹ cháu sao lại cho người dẫn cháu tới nơi đây?"
"Bởi vì bà ấy cảm thấy cháu là gánh nặng, bà ấy muốn lập gia đình thêm lần nữa, sau đó người bà ấy muốn kiến nghị có thể đưa cháu tới chỗ cha, thế là bà ấy đồng ý luôn." Thằng bé cúi thấp đầu, tâm trạng hơi suy sụp.
Tống Sở cũng đoán được cậu bé bị mẹ ruột từ bỏ, nếu không làm sao có thể đưa thằng bé này tới nông trường cải tạo để chịu khổ chứ, lòng dạ cũng ác độc quá.
"Không có việc gì đâu, dù sao cháu vẫn còn ông nội và cha mà."
Tống Sở đưa tay sờ đầu cậu bé, "Cháu tên là gì?"
"Cháu là Cố Cẩn, là ông nội đặt cho cháu đấy." Cố Cẩn mang theo vài phần kiêu ngạo.
Tống Sở nhìn ra thằng bé này rất thích ông nội và cha, "Rất êm tai."
Đang lúc nói chuyện, hai người đàn ông đi vào nông trường, thấy có một người đội mũ đang nói chuyện với Cố Cẩn, lại càng hoảng sợ, vội vàng chạy tới.
Cố Cẩn cũng nhìn thấy bọn họ, "Ông nội, ông nội Tiết, hai người đã trở về rồi."
Cố Vũ Thành phòng bị nhìn Tống Sở, "Cháu là?"
Tống Sở còn chưa đáp lời, Cố Cẩn đã nói: "Dì ấy là bạn của chú, mới vừa rồi còn cho cha uống một viên hạ sốt."
"Cái gì? Cháu là bạn của Cố Việt?" Cố Vũ Thành hiển nhiên rất giật mình và không quá tin tưởng.
Tống Sở tự nhiên hào phóng để tùy ông ấy quan sát, "Vâng, cháu là bạn của Cố Việt, thực ra anh ấy cũng tới, chỉ là nơi đây là nơi quản lý của Đại đội trưởng, không tiện tới đây, tối muộn anh ấy sẽ tới."
"Cháu chủ yếu là muốn mang thuốc cho anh cả anh ấy trước, nếu không cứ sốt thế này sẽ rất nguy hiểm."
"Cố Việt cũng tới?" Lần này Cố Vũ Thành càng khiếp sợ.
"Vâng, anh ấy là thanh niên tri thức ở thôn chúng cháu, đúng lúc ông nội Cố được điều xuống thôn chúng cháu, trước đây anh ấy vẫn luôn nghe ngóng tin tức của mọi người nhưng đều không có kết quả."
Tống Sở tiếp tục: "Gần đây là anh họ của anh ấy Hoắc Khải trong lúc vô ý nghe thấy tin tức của mọi người, anh ấy không yên tâm về mọi người nên tới đây, chúng cháu lấy danh nghĩa của đoàn khảo sát tới đây."
"Cháu vừa giả vờ say xe để quay về xe nghỉ ngơi cho nên mới tới đây trước, bọn họ vẫn còn ở nhà của Đại đội trưởng, tạm thời không đi được."
Một người rắn rỏi như Cố Vũ Thành nghe vậy vành mắt cũng không khỏi đỏ lên, con của ông ấy vậy mà lại tìm tới rồi.
Lần này đã hoàn toàn tin Tống Sở, suy cho cùng nếu như cô là gian tế cố ý tới tiếp cận bọn họ, có thể sẽ biết tình huống nhà ông ấy thì tuyệt đối không thể để Cố Việt tới nói chuyện được, nếu không tới khuya là bị bại lộ rồi
"Đồng chí, tôi có thể hỏi thử, cô cho Cố Diên uống loại thuốc hạ sốt nào không?" Tiết Dược đứng bên cạnh Cố Vũ Thành mở miệng hỏi.
Tống Sở lấy một chiếc hộp gỗ ra rồi đưa cho ông ấy, "Đây là một viên thuốc hạ sốt trung y rất lợi hại, vừa nãy đã cho anh ta uống một viên."
"Dì này còn muốn giúp cha tiêm nữa." Cố Cẩn cũng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận