Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 459. Có phải là sợ diễm phúc tới sẽ chạy không kịp không 1

Ánh mắt của Cố Việt sáng quắc nhìn Tống Sở.
"Vậy có phải sau này cháu trực tiếp gọi là thím Sở Sở không?"
Tống Sở cười sờ sờ đầu của thằng bé, "Bây giờ vẫn nên gọi là dì Sở Sở, nếu như tương lai có một ngày dì và chú của cháu kết hôn, lúc đó mới đổi thành thím ."
Cố Cẩn cái hiểu cái không gật đầu, "Như vậy à!"
"Vậy hai người mau kết hôn đi." Thằng bé mong đợi.
Tống Sở và Cố Việt đều sửng sốt một hồi, đưa mắt nhìn nhau một cái.
Cố Việt khụ một cái, "Vậy bọn chú sẽ cố gắng nhanh hơn chút."
Tống Sở cười cam chịu.
Ăn sáng xong, Cố Việt đưa Cố Cẩn đến trường.
Chờ tới lúc Cố Cẩn đeo cặp sách lên xong, Cố Việt nói với Tống Sở đang đứng rửa chén, "Đi cùng không?"
Tống Sở gật đầu, "Được, đi chung."
Tống Bình đương nhiên sẽ không đi làm bóng đèn, để hai người đưa cô ấy tới tới phòng làm việc trước.
Hai người đưa Cố Cẩn đi xong thì cùng nhau đi làm, bọn họ không công bố quan hệ ở đơn vị, chủ yếu là không muốn ảnh hưởng tới công việc.
Cố Việt đi tới chỗ Thịnh Thanh Dương báo danh, sau đó bèn đi tới Nhà máy máy móc trước.
Công việc về kĩ thuật của Nhà máy máy móc đều do Cố Việt làm, không ít ít ý kiến phải mở rộng xây dựng thế nào đều do anh đề xuất, hơn nữa thiết bị vận chuyển từ thủ đô tới huyện anh cũng quen là người thuộc nhất, cho nên công việc gần đây phải phụ trách thêm một phần nữa.
Buổi chiều Thịnh Thanh Dương và Nghiêm Phi cũng cùng đi tới Nhà máy máy móc, thuận tiện thị sát công nhân tan làm.
Lúc tới huyện này Nghiêm Vũ đã nghe ngóng được trọng tâm công việc của Cố Việt là ở Nhà máy máy móc, cho nên bảo người nhà cưỡng ép giúp cô ta có một suất làm việc để tiến vào nhà máy.
Công việc của cô ta chủ yếu là sửa sang lại các loại văn kiện, bởi vì tính tình tương đối cao ngạo, bộ dạng kiêu ngạo không thèm để ai vào mắt, bởi vậy ở chỗ làm mọi người đều không chơi với cô ta, thậm chí là còn cô lập cô ta.
Ở trong mắt mọi người, loại con ông cháu cha dựa vào quan hệ để làm việc này, bọn họ không thể trêu vào nên cũng chỉ trốn tránh.
Cô ta không thích bầu không khí ở phòng làm việc, bởi vậy thường xuyên nghỉ làm.
Bởi vì lấy khẩu hiệu Nghiêm Phi là anh của cô ta, hơn nữa bản thân quả thực tương đối có bối cảnh, xưởng trưởng và chủ nhiệm phòng làm việc ở Nhà máy máy móc cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.
Bọn họ cũng biết, bà cô này ở đây không lâu.
Hôm nay Nghiêm Vũ chuẩn bị trốn việc, bèn nghe thấy hai đồng nghiệp đang trò chuyện trong phòng làm việc nên tới nghe lén.
"Người tới nhà máy hôm nay là nhân viên kĩ thuật Cố đó à? Thật đẹp trai."
"Đúng, chính là anh ấy. Đừng nói nhà máy của chúng ta, cho dù là cả huyện này, anh ấy cũng là nam đồng chí đẹp trai nhất."
Nghe thấy nhân viên kĩ thuật Cố, công thêm mấy câu nói đẹp trai, lòng của Nghiêm Vũ lập tức lay động, sau đó không chút do dự chạy vào phân xưởng.
Quả nhiên từ xa đã thấy Cố Việt đẹp trai phong độ, quả thật anh quá nổi bật.
Thịnh Thanh Dương và Nghiêm Phi lớn lên cũng rất anh tuấn, nhưng đứng chung một chỗ với Cố Việt, người khác sẽ luôn đặt sự chú ý lên người Cố Việt trước.
Dùng câu nói của Tống Sở để nói, Cố Việt chính là hormone biết đi lại, bất luận tới đâu cũng đều là tiêu điểm.
Không có cách nào, có nhiều lúc giá trị nhan sắc chính là chính nghĩa, huống chi khí chất của anh lại tốt như vậy.
"Anh, anh Thịnh." Nghiêm Vũ bước nhanh tới, chào hỏi với Nghiêm Phi và Thịnh Thanh Dương trước.
Lúc này mới mang vẻ mặt thẹn thùng nhìn Cố Việt, "Anh Việt, đã lâu không gặp!"
Lâu không gặp như vậy, Cố Việt lớn lên càng đẹp mắt, cả người cũng có thêm một loại thành thục mị lực của đàn ông, mặt cô ta nhịn không được đỏ hồng.
Cố Việt: ". . ." Sao lại xui xẻo như vậy, lại gặp trúng người phụ nữ này.
Anh lãnh đạm gật đầu, không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận