Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 148. Người phụ nữ này là ma quỷ sao? 2

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn cô ta rồi nghiêm túc nói tiếp: "Vừa rồi tôi không tiếp tục cái tát kia, không phải vì tôi luyến tiếc mà là do tôi không có thói quen đánh phụ nữ."
"Cô đối xử với em gái tôi ra sao, với mẹ tôi như thế nào, tôi đều nhìn thấy cả, tôi cũng không phải thằng khờ."
"Nếu cô thích nhà mẹ đẻ như vậy, không tôn trọng mẹ tôi, khinh thường người chồng là tôi như thế thì tôi thỏa mãn cô. Sau này cô về ở với cha mẹ của mình, sống qua ngày với em trai em dâu đi."
Anh nhìn thẳng La Thu Cúc đang tỏ vẻ không thể tin nổi, anh nói tiếp: "Em trai cô dẫn người đến cửa gây chuyện vốn đã phạm pháp, đồng chí cảnh sát tới xử lý là phải. Tôi không có quyền để bọn họ rời đi, tôi nghe theo em gái của mình."
Tuy anh thành thật nhưng anh cũng không phải là kẻ ngốc, người nào đối tốt với anh, anh vẫn phân rõ được.
Anh vẫn luôn nhớ kĩ lúc nạn đói, mẹ cô ta thiếu lương thực cho bọn họ nên hai ngày mới cho ăn một bữa, đói bụng đến độ cả người như da bọc xương.
Từ đầu đến cuối chuyện này đều do vợ anh gây ra, muốn bắt nạt mẹ và em gái của anh sao, anh thật sự không thể nào tha thứ được.
La Thu Cúc không ngờ rằng người đàn ông mình vẫn luôn nắm trong tay sẽ có thể như vậy, cô ta khóc lóc nói: "Kiến Quân, anh muốn nhìn em trai em vào cục cảnh sát sao? Bọn họ cũng là em vợ của anh, lương tâm của anh ở đâu rồi?"
Anh cảm thấy lòng mình quá mệt mỏi rồi: "Chúng ta đã chia tay rồi, đương nhiên bọn họ không còn là em vợ của tôi nữa. Tôi không cảm thấy cắn rứt lương tâm."
Anh liếc mắt nhìn cô ta: "Trái lại là cô, trước đây khi cô bắt nạt mẹ và em gái của tôi cùng người khác, lương tâm của cô ở đâu?"
Em gái của anh có chút dữ dằn nhưng vẫn là một người rất tốt tính.
Đặc biệt là chuyện gần đây mà cô đã làm, bỗng nhiên hầu như ngày nào trong nhà cũng có thịt để ăn, nhà bọn họ đông nhất cũng được phần tối đa, ăn nhiều nhất.
Nhưng em gái anh vẫn chưa từng oán trách lần nào, ngày ngày trước khi đi ngủ vợ anh đều bảo em gái anh không tốt đủ điều, đúng là không có lương tâm.
Thấy La Thu Cúc vẫn còn muốn dây dưa thêm, Tống Sở cau mày nói: "Cô dây dưa với anh cả của tôi thử xem, lát nữa tôi sẽ kiện em trai cô giở trò lưu manh với tôi. Tất cả mọi người trong thôn có thể làm chứng, đây cũng là do các người dạy tôi đấy."
"..." Người nhà họ La trợn tròn hai mắt, sao người phụ nữ này có thể nói vậy được.
Chuyện khiến bọn họ sụp đổ hơn vẫn còn ở phía sau.
Thôn dân bốn phía nháo nhào kêu lên: "Đúng đúng, vừa nãy cậu tư La muốn bắt Tống Sở lại. Chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy, anh ta chính là lưu manh côn đồ."
"Chúng tôi có thể làm chứng, cậu tư La cũng là lưu manh."
Người nhà họ La: "..." Thôn Hạ Bá này bị gì vậy? Tất cả đều bị Tống Sở lôi kéo, mắt mù cả rồi.
La Thu Cúc suýt chút nữa ngất xỉu vì tức giận bởi những lời nói này của Tống Sở, nhưng cô ta cũng không dám vướng víu với anh cả Tống nữa, bằng không thì cô ta biết chắc người em chồng này nhất định sẽ làm vậy.
Từ trước đến nay người em chồng này của cô ta luôn không để ý đến danh tiếng.
Bà La cũng không dám giật dây bảo con gái đi hòa giải nữa. Mặc dù bà ta không có văn hóa nhưng chắc chắn không đến mức đến cửa gây chuyện như mấy tên côn đồ được.
Tống Sở cũng biết côn đồ có thể phải chịu xử bắn nên mới cố ý nói như vậy, quả nhiên hiệu quả rất tốt.
Cố Việt nghe được chuyện của nhà họ Tống nên cũng chạy đến, anh có cách khiến cho người nhà họ La không dám gây chuyện nữa.
Nhưng sau khi nhìn thấy cách giải quyết của Tống Sở, anh không ra mặt nữa, gương mặt tuấn tú lộ ra ý cười, quả nhiên tính tình của người con gái này luôn không chịu thua như vậy, rất tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận