Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 101. Con người cô trước giờ không chơi trò đùa giỡn 1

Tống Sở đã nghĩ kỹ chuyện đổi việc cho nhóm cụ ông từ lâu rồi.
"Hiện tại công việc cắt cỏ cho heo vốn dĩ là của anh, theo lý mà nói chân anh khỏi rồi thì anh tới làm."
"Bây giờ tôi chuẩn bị xin với hàng ngũ phía trên điều anh đến nhà xưởng ép dầu để làm nhân viên kỹ thuật, công việc cắt cỏ cho heo thì để mấy cụ ông ở bên chuồng trâu làm."
"Công việc này nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những công việc gánh phân hay gì đó, hằng ngày mỗi người cùng nhau cắt chút cỏ cho heo ở ngay trước dốc núi, người phải tiếp xúc cũng sẽ không quá nhiều."
Cô chuyển đề tài nhìn Cố Việt nói: "Nếu như anh muốn tìm cơ hội để ở chung với mấy ông, vậy thì công việc cho trâu bò ăn anh cứ tiếp tục làm."
"Nếu vậy người trong thôn sẽ đồng ý sao?" Cố Việt suy nghĩ một chút hỏi.
Tống Sở cười nói: "Tôi xin cậu cả của mình sắp xếp lại người gánh phân, đến lúc đó nhà xưởng ép dầu sẽ cho ba túi đường làm phần thưởng hàng tháng, chắc chắn sẽ có người tranh nhau để làm, anh cứ yên tâm đi."
Cố Việt ngẩng đầu nhìn Tống Sở, trong đôi mắt xinh đẹp nhuốm một tầng ý cười chân thành, "Cảm ơn cô nhiều."
Hai năm nay ông nội anh nhìn thì cường tráng nhưng mà lại đổ bệnh rất nhiều lần, nếu như không phải là chuồng trâu có ông bác sĩ Lộ ở e là đã không chịu đựng được đến hiện tại.
Công việc gánh phân vẫn khá nặng nhọc, mặc dù mấy cụ ông thay phiên nhau làm nhưng thật ra sức khỏe sớm đã có chút không chịu nổi được nữa, lúc trước khi rảnh rỗi anh cũng sẽ len lén đến giúp đỡ, hiện tại có thể giảm nhẹ được gánh nặng công việc của họ thì không gì tốt hơn được nữa.
"Không cần khách sáo, chỉ cần là sau này nhân viên kỹ thuật anh đây đặt tâm huyết vào công việc nhiều hơn thì cũng đã coi như là báo đáp tôi rồi." Tống Sở tươi cười khoát khoát tay.
Ngoại trừ việc thiết bị ấp trứng gà con ra thì cô cảm thấy sau này mình có thể sẽ còn thường xuyên làm phiền Cố Việt giúp đỡ làm đồ đạc.
Cố Việt vừa nhìn liền biết cô đang nghĩ gì, cô gái này muốn coi anh là con lừa mà sai bảo đây mà.
Anh bật cười: "Tình cảm mà cô chính là làm thành một củ cải treo trước mặt tôi vậy."
Tống Sở hỏi với bộ dạng uể oải: "Vậy anh có muốn ăn củ cải không?"
"Ăn chứ." Chỉ cần có thể đủ để cho ông nội và các vị bô lão nhẹ nhàng hơn chút anh cũng sẵn lòng bị Tống Sở nghiền ép.
Tống Sở đứng dậy tươi cười vỗ vỗ bờ vai anh, "Học thần Cố có triển vọng, tôi xem trọng anh đấy nhé!"
"Tôi cảm ơn cô." Trên mặt Cố Việt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ tức giận nói.
Hôm nay Tống Sở không nán lại lâu, xách lấy giỏ quay về nhà.
Lúc này cả nhà vừa mới định ra ngoài tự mình đi nói chuyện phiếm ở trong thôn, đợi cho đến khi sắc trời chuyển tối mới định quay trở về.
Tống Sở liếc mắt người chị dâu cả giống như trước đó không xảy ra chuyện gì một cái, tươi cười nói với Đường Phụng: "Mẹ ơi, ban nãy chị dâu cả mới tìm con bảo con sắp xếp cho em trai em gái của chị ta vào phân xưởng ép dầu."
"Con không đồng ý, sau đó chị ta liền nói con còn ham ăn biếng làm rồi này kia hơn cả em của chị ta, chị ta đây là là đang muốn gây cản trở cho nhà chúng ta, một lòng chỉ nghĩ đến nhà ngoại thôi."
Nhìn thấy chị dâu cả sắc mặt vào lúc này mới thay đổi, trong lòng Tống Sở thấy nực cười, trước đó chị ta còn tưởng rằng cô đang hù dọa chị ta thôi, nhưng đáng tiếc con người cô trước giờ không chơi trò đùa giỡn.
"Nên là con đang nghĩ hay là sáng mai để anh cả đưa chị dâu cả về bên nhà mẹ đẻ cho rồi, để cho chị dâu có thể tận tâm cống hiến cho nhà mẹ đẻ của chị ta tránh lúc nào cũng nhớ nhung đến, ai không biết lại còn tưởng nhà chúng ta ngược đãi chị ta nữa cơ đấy." Cô bổ sung thêm một câu.
Anh tư Tống vừa nghe liền trừng mắt với chị dâu cả, "Chị dâu này, sao chị lại có thể gây cản trở nhà chúng ta được chứ? Có phải là chị nhìn nhà tụi em tốt thì không quen mắt không thế? Chị cũng quá đáng quá rồi, đưa đi, ngày mai để anh cả đưa về ngay luôn."
Anh hai Tống cũng không làm nữa, dạo gần đây nhà họ dựa vào bé út khó khăn lắm mới được sống những tháng ngày có thịt có đường, trong nhà kiên quyết không thể có đồng đội ngu như heo.
"Đúng vậy, đưa đi." Anh ta còn khinh bỉ nhìn anh cả Tống ngỡ ngàng, "Anh cả, không phải là em nói anh chứ cô vợ thế này chính là dạy dỗ thiếu sót, mắc gì anh phải sợ chị ta chứ? Không nghe lời thì cứ một bạt tay quất xuống là nghe lời liền à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận